“Ta cũng chỉ ngắm mưa thôi, nhàm chán thì giết thời gian, sẽ không bị cảm lạnh đâu.”
Ôn Minh Nguyệt nhếch khóe môi, nở một nụ cười mỹ lệ vô song. Nàng vốn sinh ra đã mang vẻ đẹp khuynh thành, chỉ cần khẽ nhếch môi cười nhẹ cũng đủ làm người khác ngẩn ngơ. Trên đời này, ngoài nàng ra, dường như không ai có thể xứng đáng với hai chữ "mỹ nhân".
Dù miệng nói sẽ không bị cảm lạnh, nhưng Ôn Minh Nguyệt vẫn nghe theo lời nhắc nhở của tỳ nữ. Nàng đóng cửa sổ lại, dùng chiếc khăn tay thêu hình bạch liên mười cánh lau khô vệt nước trên tay. Sau đó, nàng tìm một chỗ ngồi xuống, nhấm nháp khay điểm tâm đào hoa tô mà Hồng Mai đã chuẩn bị.
Động tác ăn điểm tâm của Ôn Minh Nguyệt thật tao nhã. Nàng nhẹ nhàng nhón một miếng đào hoa tô, từng chút một thưởng thức, tinh tế đến mức như thể từ nhỏ đã được rèn luyện để trở nên hoàn mỹ. Dù chỉ là ăn, nàng vẫn toát lên vẻ kiêu sa khó tả.
Hồng Mai không khỏi sững sờ, ánh mắt dán chặt vào Ôn Minh Nguyệt. Vẻ đẹp của chủ tử quá mức chói lòa, khiến nàng như một kẻ ngây ngốc chỉ biết nhìn chằm chằm.
Nhìn thấy ánh mắt của Hồng Mai, Ôn Minh Nguyệt hiểu lầm rằng tỳ nữ đang thèm khay điểm tâm. Vì thế, nàng rất hào phóng cầm lấy một miếng đào hoa tô, đặt vào tay Hồng Mai.
“Muốn ăn thì cứ ăn đi. Khay còn nhiều lắm, ta không ăn hết đâu. Ngươi muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn.” Giọng nàng nhẹ nhàng, ấm áp, từng chữ như rót mật vào tai.
Hồng Mai đỏ mặt, ngượng ngùng không dám thừa nhận rằng nàng chỉ đang bị vẻ đẹp của chủ tử làm mê hoặc. Cuối cùng, không tiện từ chối, Hồng Mai đành ngoan ngoãn nhận lấy miếng điểm tâm. Nàng nếm thử một miếng, đúng là rất ngon.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT