Không bao lâu sau, người của Ôn Vân Khanh đã đến. Không cần hỏi han gì, bọn họ lập tức tìm được biệt thự của cô, tác phong mạnh mẽ đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Có lẽ trước đây bà ta cũng luôn đối xử với nguyên chủ như vậy, chỉ là cô không có ký ức nên mới phải dựa vào vài lần tiếp xúc ngắn ngủi để phán đoán.
Người được phái tới là Lê Ngụy, phó quan của Ôn Vân Khanh một thanh niên ít nói cười, đeo kính mắt gọng vàng. Đồng tử anh ta mang sắc cam vàng, nhưng lại như phủ một lớp u ám, không ánh sáng, trông hệt như một con rắn độc ẩn nấp trong góc tối.
Bị anh ta nhìn chằm chằm, cả người Thời Uẩn như bị một luồng khí lạnh bao trùm. Khi ánh mắt hai người giao nhau, Lê Ngụy lập tức thu lại sự ngang ngược trong ánh nhìn, lễ phép hỏi thăm vài câu rồi chuyển tầm mắt sang ‘Thu Mộc Vi’ trong phòng khách.
“Tiểu thiếu gia, Thượng tướng nhờ tôi mời ngài về. Mong ngài đừng làm khó tôi.”
Anh ta nói năng lịch sự, nhưng trong giọng điệu lại không có chỗ cho sự từ chối.
Kiều quả thực rất giỏi diễn kịch, hắn bắt chước dáng vẻ ngang ngạnh của Thu Mộc Vi đến mức giống như đúc. Hắn quay đầu hừ lạnh một tiếng, tỏ rõ thái độ phản kháng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play