Dừng lại sau, miệng càng khô, thậm chí thoang thoảng mùi vị tanh nhàn nhạt của sắt. Thời Uẩn lắc nhẹ mái tóc mái đã ướt đẫm mồ hôi, nửa cúi người đứng trên máy chạy bộ một lúc, sau đó chuẩn bị đi lấy nước.
Có lẽ do vừa chạy xong, hai chân cô vẫn còn mềm nhũn. Khi bước xuống, không chú ý nên bước lệch sang bên cạnh. Đúng lúc đó, có người đi ngang qua, theo bản năng đưa tay đỡ cô.
Thời Uẩn vô thức bám vào cánh tay đối phương, cảm nhận được sức mạnh ổn định và hữu lực. Cô ngẩng đầu, định nói lời cảm ơn, nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô thoáng thấy sự kinh ngạc trong mắt người kia rồi lập tức bị bài xích thay thế.
… Thế giới này thật nhỏ!
Người đỡ cô chính là Giang Hài.
Cậu ta cũng đang huấn luyện, trên người mặc bộ đồ huấn luyện chuyên dụng màu đen, đã bị mồ hôi thấm ướt dán chặt vào cơ thể, làm lộ rõ từng đường nét cơ bắp rắn chắc.
Cậu trai này nhìn có vẻ gầy, không ngờ thân hình lại rắn rỏi như vậy.
Vừa mới xuất hiện ý nghĩ đó, Thời Uẩn liền bị Giang Hài đẩy mạnh ra, lảo đảo lùi về sau vài bước.
Cô vừa chạy xong, sức lực cạn kiệt, nên không ngoài ý muốn mà ngồi bệt xuống đất.
Giang Hài không hề có chút áy náy nào vì đã đẩy cô ngã, thậm chí còn dùng giọng điệu đầy ghét bỏ nói:
“Đừng có việc gì cũng chướng mắt trước mặt tôi!”
Trước đây, dù chán ghét Thời Uẩn, cậu ta cũng chưa từng dùng giọng điệu ác liệt như vậy. Nhưng nghĩ đến việc bị ép phải viết năm ngàn chữ kiểm điểm cộng thêm một tháng huấn luyện khép kín sắp tới sau kỳ thi giữa kỳ, tâm trạng của cậu ta đã không thể tệ hơn được nữa.
Cậu ta không chút lưu tình tránh sang một bên, để lại Thời Uẩn ngồi đó, ngơ ngác trừng mắt nhìn bóng lưng cậu ta rời đi.
Cô nhìn theo cậu ta một lúc lâu, rồi chỉ có thể dùng hai chữ "vô ngữ" để diễn tả tâm trạng hiện tại.
Tại sao cô lại ngã vào đúng lúc đó?
Tại sao lại vừa vặn bị Giang Hài đỡ được?
Bây giờ nhìn lại, không phải cực kỳ giống như cô cố tình lấy lòng, tự nhào vào ngực cậu ta sao?
Thời Uẩn hết chỗ nói trong hai giây, sau đó từ dưới đất đứng dậy, cầm bình nước ực ực uống một hơi, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục chạy nốt 5 km còn lại.
So với 15 km trước đó, 5 km này tựa như không đáng kể.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt, cô đồng bộ thành tích huấn luyện lên hệ thống trí não học sinh, đồng thời gửi báo cáo đến huấn luyện viên thần huấn, thể hiện mình là một học viên biết sai liền sửa.
Không ngoài dự đoán, huấn luyện viên trả lời ngay lập tức, hơn nữa còn nói rõ:
“Ngày mai tôi sẽ trực tiếp giám sát em, nếu tái phạm, hình phạt sẽ là 20 vòng.”
Thời Uẩn lập tức hồi đáp:
"Tuyệt đối sẽ không.”
Huấn luyện viên chỉ lạnh nhạt trả lời một dấu chấm câu.
Kết thúc cuộc đối thoại, Thời Uẩn đi tắm rửa và thay quần áo. Vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, suýt chút nữa đụng phải một người đang đứng chờ bên ngoài.
Cô tập trung nhìn lại đó chính là Tô Ngữ Hân, bạn thân của nguyên chủ.
Cô gái thấp hơn cô nửa cái đầu đứng chắn trước mặt cô, trong mắt đầy ba phần tức giận, ba phần khó hiểu và bốn phần chất vấn:
“Tiểu Uẩn, tại sao cậu lại báo cáo với toàn bộ giáo viên và học viên rằng chúng ta đã tham dự tiệc sinh nhật của Giang Hài tối qua?”
“Hôm qua là sinh nhật hai mươi tuổi của Giang Hài. Cậu đã gây náo loạn trong bữa tiệc khiến cậu ấy không vui, lại còn báo cáo khiến cậu ấy bị trừ hết điểm đạo đức, bị cấm túc huấn luyện suốt một tháng. Cậu có biết không”
"Tôi biết." Thời Uẩn cắt ngang dòng lời trách móc tuôn ra như súng máy, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
Tô Ngữ Hân sững người, sắc mặt dịu đi đôi chút. Cô ta định mở lời khuyên Thời Uẩn đi xin lỗi Giang Hài, nhưng chưa kịp nói gì đã nghe cô tiếp tục:
“Trước tiên, tôi đã bao giờ báo cáo các cô chưa? Thứ hai, việc ra ngoài uống rượu, vui chơi quá giờ đều vi phạm nội quy trường học. Tôi đã nhận thức sâu sắc sai lầm của mình và đã tự kiểm điểm rồi.”
Tô Ngữ Hân càng thêm bối rối, còn Thời Uẩn thì quay sang nhìn Tàng Phong đứng phía sau cô ta, ngoan ngoãn nói:
“Thầy, vị đồng học này dường như vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc vi phạm nội quy trường học. Theo em thấy, cô ấy còn cần thiết phải đứng dưới cột cờ để tự kiểm điểm hơn em.”