Vừa ra khỏi khoang an toàn, Thời Uẩn đã thấy Tàng Phong không biết từ bao giờ đã ngồi đó, còn kéo cả ghế đến canh chừng bên ngoài. Đôi mày ông ta nhíu lại, trông chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ.
Vừa chạm mắt Tàng Phong, Thời Uẩn lập tức muốn quay đầu chui lại khoang an toàn, mở thêm một trận đấu khác, nhưng chưa kịp hành động, ông ta đã cười lạnh:
“Thời Uẩn, không ngờ tôi lại xem nhẹ em. Một phút chế tạo súng laser? Giỏi thật đấy!”
Thời Uẩn nghe xong không cảm nhận được chút tán thưởng nào, ngược lại chỉ thấy đầy sự mỉa mai.
Cô cười nhạt, biết chắc Tàng Phong đã xem trận đấu vừa rồi. May mắn là cô không tự bắn vào chân mình, nhưng nhìn sắc mặt ông ta, cô vẫn chột dạ:
“Giảng viên ,đó là tình huống khẩn cấp mà? Giờ nếu thầy bắt em làm lại, chắc chắn em không làm được...”
Súng laser là loại vũ khí phổ biến nhất, cô từng ôn tập kỹ lưỡng về cấu tạo và sơ đồ thiết kế khi học lại, nên ghi nhớ cũng không quá khó.
Hơn nữa, trong Vô Giới, mọi vật chất đều được tạo từ dữ liệu số, không giống như thực tế, nơi có vô vàn biến số bất ngờ. Khi cô dùng tinh thần lực điều chỉnh kết cấu kim loại để chế tạo vũ khí, gần như không gặp bất kỳ lực cản nào. Đặc biệt, cô còn đơn giản hóa cấu trúc bên trong của súng laser, nên hoàn thành trong một phút cũng chẳng có gì đáng khoe khoang. Nếu đổi thành người khác, ví dụ như Giang Dư Phong, cũng làm được như vậy.
“Ra sân huấn luyện ngay, chỉ một lần giao đấu đã bị người ta đánh bẹp, em cũng thật khiến tôi mất mặt đấy.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play