Lãnh Tầm Song rất thông minh, Thời Uẩn cũng không phải kẻ ngốc. Những gì cô có thể suy đoán ra, Thời Uẩn cũng đã nghĩ tới. Nhưng cô luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Giang Hành sống sót sau hai mươi năm không phải vì ông không thể chết, mà là không dám chết. Ông khó khăn lắm mới trốn ra được, không phải để đánh úp nhóm Thời Uẩn, mà là để truyền đạt một tin tức: Trùng mẫu vẫn còn sống.
Trùng mẫu còn sống, đồng nghĩa với việc Thời Dịch có thể vẫn tồn tại, đồng thời cũng có nghĩa ông ấy rất có khả năng đã bị Trùng mẫu ăn mòn. Không phải Thời Uẩn mù quáng tin tưởng, chỉ là cô cảm thấy với bản lĩnh của lão cha mình, nếu thật sự muốn chết, thì đến lượt cô thu dọn cục diện đã là chuyện không tưởng. Nhất định phải có nguyên nhân nào khác.
Thời Uẩn đứng dậy, chân hơi run lên: “Chỗ này lạnh thật.”
So với quặng mỏ Hàn Cực Tinh, khu khai thác Hàm Xuyên không tính là quá rét, nhưng vách đá bị nước thấm qua, khiến mặt đất đọng lại thành một vũng nước dài hẹp. Hơi nước dày đặc khiến mỏ khoáng tự nhiên trở nên lạnh buốt.
“Radar ở đây không hoạt động được, chúng ta cũng chưa nắm rõ tình hình trong mỏ. Nếu giống như ở Hàn Cực Tinh, thì có thể gặp chuyện lớn.” Giang Hài nói.
Thời gian Thời Uẩn hôn mê không dài, chỉ khoảng nửa tiếng. Trong thời gian đó, Giang Hài đã dẫn người đi kiểm tra phạm vi 100 mét quanh khu mỏ, không phát hiện dấu vết sinh vật hoạt động nào, nhưng cũng không thể chủ quan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play