Màn đêm buông xuống.
Thời Uẩn ngoan ngoãn ngồi trong phòng hội nghị, đối diện với ánh mắt sắc như dao của Tây Vô Ương bà ấy đã trừng mắt nhìn cô suốt năm phút. Năm phút ấy, hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng ai mở lời trước.
“Cô đúng là có bản lĩnh thật đấy.” Tây Vô Ương khoanh tay, cười như không cười. “Nếu không phát hiện ra bưu kiện kia, chẳng phải cô vốn dĩ không định nhắc gì đến chuyện này sao?”
Tây Vô Ương cảm thấy mình trước giờ đánh giá Thời Uẩn vẫn còn hơi sai. Đúng là cô giống Thời Dịch, nhưng còn gan to hơn cả Thời Dịch ở nơi đất khách quê người, dám một mình xông vào tầng tầng lớp lớp phòng vệ để ám sát một vị thiếu tướng của địch quốc… chuyện này thật đúng là... quá mẹ nó vượt giới hạn rồi!
Ai dạy cô  kiểu hành động này chứ?
Quân đội Đông Thanh có dạy cái môn liều mạng này sao?
Thời Uẩn cúi đầu, nâng ly nước trong tay nhấp một ngụm, dè dặt nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play