Trong đáy mắt Tiết Bách Ngọc thoáng qua một tầng cảm xúc phức tạp, rồi nhanh chóng bị thay thế bởi hưng phấn và tham lam. Giữa dòng sức mạnh mà chính anh ta cũng không thể kháng cự, anh ta cố gắng kiềm chế, từng chút một thu tay về, sau đó nheo mắt lại.
Phía dưới, một sợi dây leo khô màu nâu đậm bất chợt vút ra, thừa lúc Thời Uẩn bị bất ngờ kéo rơi xuống nên mất đi cảm giác trọng lực, nó quấn lấy eo cô, rồi dùng lực kéo nàng xuống phía dưới.
“Ái da!” Thời Uẩn kêu lên một tiếng, bị dây leo túm mạnh, rơi thẳng xuống. Cô vội rút tay lại, cánh tay bị quệt xước vài vết, đau đớn không đáng kể, may mắn là thể năng của cô đủ mạnh nên máu chỉ rỉ ra một chút, vết thương cũng đang từ từ khép lại, cơn đau nhanh chóng biến mất.
Cô rơi rất nhanh, chỉ trong mười mấy giây đã bị quăng mạnh xuống thứ gì đó rắn chắc bên dưới. May nhờ có dây leo làm lớp đệm, cú va chạm không gây tổn thương nghiêm trọng, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy như toàn thân xương cốt đều lệch đi, đau đến nghiến răng trợn mắt, không nhịn được phải rên lên một tiếng.
Tiết Bách Ngọc cũng đi xuống, nhưng khác với dáng vẻ chật vật của cô, anh ta bước trên dây leo mà xuống, hai tay thong thả khoanh sau lưng.
Anh ta đứng trên cao, cúi đầu nhìn Thời Uẩn ánh mắt như Ma Vương đang quan sát tù nhân dưới chân mình, có thể tuỳ ý định đoạt số mệnh cô.
Thấy cô còn đang giãy giụa trong dây leo, không cam lòng vùng vẫy tìm cơ hội phản kháng, Tiết Bách Ngọc chỉ khẽ nhếch môi cười, thản nhiên để cô mặc sức dãy dụa tuyệt vọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT