Trước mắt cô là một khe sâu hun hút, hai bên là những vách đá dựng đứng. Trên vách đá, những khoáng thạch phát sáng rực rỡ như những vì sao. Nước từ trên cao nhỏ xuống, đóng băng lại, tạo thành những mũi băng sắc nhọn chằng chịt.

Phía dưới tầng tầng lớp lớp băng lăng, có một tấm lưới khổng lồ gần như bao trùm toàn bộ vách đá. Tấm lưới này có màu trắng ngà, bám dính chặt vào vách, khiến phần lớn Xích Tinh Thiên Túc rơi xuống đều bị mắc kẹt. Bọn chúng vẫy vùng muốn thoát ra, nhưng càng giãy giụa thì càng bị dính chặt hơn.

Tuy nhiên, cơ giáp lại không bị ảnh hưởng. Nó chỉ bị giới hạn cử động một chút, nhưng vẫn có thể giãy giụa rất nhỏ.

Lưới này không dính kim loại sao?

Thời Uẩn nắm chặt chủy thủ, chà xát cánh tay để làm dịu đi cảm giác lạnh buốt. Ánh mắt cô lướt qua, liền nhìn thấy một con Xích Tinh Thiên Túc dài hơn 1 mét đang bám trên cơ giáp. Một nửa thân thể nó đang uốn éo, nỗ lực gặm nhấm lớp giáp ngoài, còn phần còn lại thì bị "bạch võng" dính chặt, không thể động đậy.

Cô nhẹ nhàng dùng chủy thủ gõ lên vỏ ngoài cơ giáp.

“Cạch.”

Ngay lập tức, con Xích Tinh Thiên Túc dừng động tác cắn phá, đôi mắt u lam sắc lạnh lẽo khóa chặt lấy cô.

Xích Tinh Thiên Túc lập tức vặn vẹo kịch liệt, thân thể co giật dữ dội, nhưng phần lớn chi thể đã bị "Bạch Võng" cố định, chỉ có phần trên là còn có thể giãy giụa.

Thời Uẩn không chậm trễ, dùng lực đâm mạnh chủy thủ vào phần da thịt mềm mại bên dưới miệng độc. Lưỡi dao sắc bén xuyên qua lớp vỏ ngoài, máu xanh đậm lập tức trào ra, tỏa ra một mùi tanh hôi khó chịu.

Cô cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, nhanh chóng rút chủy thủ ra, rồi lại tiếp tục đâm xuống một nhát nữa, đảm bảo Xích Tinh Thiên Túc không còn cơ hội phản kháng.

“Phập!”

Tiếng lưỡi dao đâm xuyên da thịt vang lên, cơ thể con quái vật co giật kịch liệt thêm một lúc, rồi dần dần mất đi sức sống.

Tiểu U Linh trên mu bàn tay cô hưng phấn vẫy cái đuôi nhỏ, chờ đợi phần thưởng.

Thời Uẩn rút dao ra, máu xanh bắn tung tóe, nhưng cô không quan tâm.

Cô lùi lại một bước, để lại một khoảng trống cho tiểu gia hỏa kia hành động. Giờ mới là lúc nó "dùng bữa".

Giang Hài cúi đầu kiểm tra vết thương của Giang Dư Phong, nhưng trong lòng vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Cậu ta vừa tận mắt chứng kiến một Thời Uẩn hoàn toàn khác.

Không còn là kẻ "phế vật" chỉ biết né tránh hay run rẩy khi đối mặt với nguy hiểm, mà là một người có thể ra tay dứt khoát, trực tiếp giết chết Xích Tinh Thiên Túc mà không do dự.

Mà đáng sợ hơn là…

Cô không hề chớp mắt, không một chút mềm lòng, cứ như thể đây chỉ là một chuyện vặt vãnh.

Giang Hài siết chặt băng gạc trong tay, một ý nghĩ lóe qua đầu cậu ya.

Cô rốt cuộc là ai?

Giang Dư Phong mơ hồ rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng trong lòng vẫn còn một tia nghi hoặc chưa tan.

Thời Uẩn?

Cô ấy từ lúc nào lại có bản lĩnh như vậy?

Trước đây, cậu cũng từng gặp qua Thời Uẩn, một cô gái yếu ớt, ngay cả bị dao nhỏ cứa vào tay cũng lập tức chạy đến bệnh viện.

Nhưng vừa rồi…

Cô không chút do dự giết chết Xích Tinh Thiên Túc, hơn nữa còn hành động lưu loát, như thể đã làm chuyện này vô số lần.

Giang Dư Phong muốn mở mắt ra lần nữa để xác nhận, nhưng cơ thể quá mệt mỏi, cuối cùng vẫn bị cơn hôn mê kéo chìm xuống.

Giang Hài liếc nhìn Thời Uẩn lần nữa, ánh mắt phức tạp.

Rốt cuộc là cô ẩn giấu quá tốt, hay là trước đây bọn họ đã nhìn nhầm cô?

Tiểu U Linh đáng yêu nhưng cũng đầy kiên nhẫn, nó không vội vàng ăn hết lượng năng lượng tích tụ từ Xích Tinh Thiên Túc mà thay vào đó cứ quấn quýt xung quanh Thời Uẩn, như thể muốn làm bạn với cô trong lúc này. Thời Uẩn biết rằng, dù tiểu U Linh là một sinh vật mạnh mẽ, nhưng hiện tại nó vẫn chưa đủ sức mạnh để tự giải quyết những mối đe dọa lớn hơn.

Thời Uẩn không khỏi cảm thấy một chút thất vọng, nhưng cũng biết rằng mọi chuyện chỉ có thể thay đổi nếu cô tìm được cách mạnh mẽ hơn để đối phó với thế lực đe dọa xung quanh họ. Trong khi đó, cô chỉ có thể trông cậy vào tiểu U Linh, hy vọng nó sẽ dần trưởng thành và đủ sức để tự bảo vệ mình, cũng như giúp cô vượt qua những thử thách khó khăn trước mắt.

Thời Uẩn tiếp tục hành động một cách thận trọng, mỗi bước đi đều toan tính, từng quyết định đều mang một phần lo âu về tương lai. Nhưng với một đối thủ đáng gờm như vậy, cô hiểu rằng không thể nào quá cẩn thận được.

Thời Uẩn thở dài, cảm giác như mình bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn không lối thoát. Mặc dù mọi thứ xung quanh đang trở nên ngày càng căng thẳng, và những Xích Tinh Thiên Túc đang giãy giụa trong "Bạch Võng" vẫn không thể thoát ra, cô vẫn phải đối mặt với một vấn đề lớn khác cái đói của tiểu U Linh. Tiểu U Linh tiếp tục quấn quýt và phát ra tín hiệu không ngừng về thức ăn, khiến Thời Uẩn không thể nào tập trung hoàn toàn vào tình huống hiện tại.

Lúc này, Thời Uẩn lại cảm thấy một chút mệt mỏi, không chỉ vì những mối nguy hiểm đang bao quanh mà còn vì trách nhiệm đối với tiểu U Linh. Tuy nhiên, cô biết rằng, không thể để cảm giác thất vọng chiếm ưu thế. Cô cần giữ bình tĩnh và làm mọi cách để hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ bảo vệ chính mình mà còn bảo vệ cả tiểu U Linh ngay cả khi có cảm giác như mọi thứ đang sụp đổ xung quanh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play