Nghi ngờ vừa mới nhen lên, Thời Uẩn lập tức nhận ra Tạ Hàn Sóc người tối qua còn ngoan ngoãn dựa trên vai cô thiếp đi nay đã không thấy đâu. Cô vừa quay đầu tìm thì đã nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía trước truyền đến.
Ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy ánh mặt trời vừa ló rạng nơi chân trời. Tạ Hàn Sóc mặc áo lính tay ngắn, từ trong rừng đi ra, ánh sáng hắt từ phía sau phủ lên người cậu một lớp hào quang nhàn nhạt. Nhìn cậu lúc này, đâu còn vẻ xa cách, lạnh lùng như trước kia?
“Cô tỉnh rồi?” Tạ Hàn Sóc ngồi xuống trước mặt cô, khoanh chân, trong áo còn ôm mấy quả dại được bọc lại cẩn thận bằng vạt áo.
Thời Uẩn nhìn cậu, rồi lại liếc sang đống quả trong áo quả dại, không lớn lắm, nhưng cô từng thấy loại này trên thương thành của Tinh Võng. Vị ngọt rất được ưa chuộng, mà loại hoang dã thì còn đắt hơn cả.
Tạ Hàn Sóc bị cô nhìn chằm chằm có phần ngượng ngùng, hơi nghiêng mặt đi, rồi đưa mấy quả đã được rửa sạch đến trước mặt cô, “Chỉ tìm được bấy nhiêu thôi, tạm ăn chút lót bụng.”
Giọng cậu dịu lại, nhẹ nhàng đến lạ, cứ như đang thương lượng với cô. Vết sẹo nhỏ dưới mắt cậu đã biến mất, khuôn mặt như vậy lại có thêm chút gì đó tinh khôi, dễ gần.
Thời Uẩn nhận lấy quả, hỏi: “Cậu tỉnh lúc nào? Lưng còn đau không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play