Kề cận tử vong trong khoảnh khắc rồi lại trở về nhân gian, cảm giác này thực sự khiến người ta vừa tê tái vừa sảng khoái.

Càng khiến người ta xúc động hơn chính là Thời Uẩn, kiệt sức ngâm mình trong vũng máu màu xanh biển, xung quanh tràn ngập mùi tanh nồng đậm, nhưng cô lại không thể gắng gượng lấy một chút sức lực.

Thật sự mà nói, khi còn nhỏ, cô từng cùng bà đi nhặt chai nước khoáng bán lấy tiền, dù có lục lọi trong thùng rác cũng chưa từng chật vật đến mức này.

Cô hơi mở mắt, nhìn thấy một quả cầu nhỏ màu lam lấp lánh đang đung đưa chiếc đuôi nhỏ, cả người nó thoả mãn áp sát về phía cô. Trong khoảnh khắc ấy, cô không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Tiểu U Linh thân mật cọ cọ vào mặt cô, sau đó hóa thành từng điểm sáng lấp lánh, trở lại nguồn suối tinh thần lực của cô. Đồng thời, sâu trong ý thức của Thời Uẩn dâng lên một cảm giác đói khát dữ dội đến mức như muốn xé toạc bụng cô ra.

Cô há miệng thở dốc, trong lòng chỉ mong thủ phạm gây ra chuyện này nhanh chóng xuất hiện, đừng để thân thể cô vốn đã kiệt quệ lại càng thêm gánh nặng.

Văn Khiêm chạy đến, lập tức kéo cô ra khỏi vũng máu màu xanh biển, không nói một lời liền cởi áo khoác cách ly trên người, bọc kín cô lại.

Thời Uẩn yếu ớt giơ tay ngăn cản, khẽ cười: “Cậu làm gì vậy?”

Văn Khiêm thoạt nhìn như bị dọa đến ngây người, nhưng cậu không hề chê dơ, vẫn dùng áo khoác cách ly quấn cô lại thật chặt.

Nghe giọng nói yếu ớt của Thời Uẩn, Văn Khiêm nhíu mày, lạnh giọng:

“Cậu còn ra vẻ anh hùng cái gì? Ở đây, thể năng và tinh thần lực của là thấp nhất, đến lúc cần liều mạng thật sự cũng chưa đến lượt cậu ra trận.”

Hành động vừa rồi của Thời Uẩn đã khiến tất cả mọi người kinh hãi. Không ai ngờ rằng cô lại liều mạng lao ra như vậy, thậm chí còn điên cuồng cầm chủy thủ đâm thẳng vào thân thể của Xích Tinh Thiên Túc.

Đó là một con Xích Tinh Thiên Túc cấp A khổng lồ!

“Ê, cậu đã thảm thế này rồi, có thể đừng đâm dao nhỏ vào lòng tôi nữa được không?”

Cô dần lấy lại hơi sức, bám vào cánh tay Văn Khiêm để đứng dậy. Văn Khiêm mím môi, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Mái tóc quăn lộn xộn của cậu còn dính đầy bùn đất, trông vô cùng nhếch nhác.

Thời Uẩn cúi đầu nhìn bộ đồ cách ly bẩn thỉu, rách nát của mình, chép miệng:

“Bộ đồ cách ly của tôi vốn đã hỏng rồi, bị sương đỏ ăn mòn thêm một hai phút cũng chẳng khác biệt mấy. Cậu đưa nó cho tôi, vậy còn cậu thì sao?”

Tinh thần lực của cô dường như đã xảy ra biến dị, hoàn toàn không bị sương đỏ ăn mòn ảnh hưởng.

Đương nhiên, cô không thể nói ra chuyện này, càng không thể tiết lộ rằng lý do mình bất chấp tính mạng lao lên vừa rồi là vì cô có cách để "ăn" Xích Tinh Thiên Túc.

Văn Khiêm mím môi, thản nhiên nói:

“Một chốc không chết được.”

Lúc này, các học viên khác vội vàng vây lại, ai nấy đều sốt sắng hỏi thăm xem Thời Uẩn có bị thương hay không, không còn giữ thái độ xa cách như trước.

Thẩm Viên người đầu tiên bị Xích Tinh Thiên Túc quật ngã cũng lảo đảo bước tới. Gương mặt cậu ta mang theo vẻ phức tạp, sau đó lấy từ ba lô ra một lọ dược tề tinh thần lực tinh lọc, đưa cho cô, thấp giọng nói:

“Cho cậu”

Không đợi Thời Uẩn phản ứng, Văn Khiêm đã dứt khoát nhận lấy, trực tiếp mở nắp rồi giữ lấy cằm cô, không cho cô phản kháng mà ép cô uống xuống.

Dù tiếp xúc ngắn ngủi với sương đỏ không gây ra vấn đề gì, nhưng nếu chạm trực tiếp vào xích tinh tố, tinh thần lực sẽ chịu tổn thương không thể phục hồi.

Thẩm Viên có một người cha là chuyên gia nghiên cứu dược tề tinh thần lực, trong lớp cũng nổi tiếng là "thiếu gia nhà giàu", ba lô lúc nào cũng chứa đầy đủ loại dược tề.

Sau khi ép Thời Uẩn uống một lọ, cậu ta lại lấy thêm dược tề phân phát cho những người có trang phục cách ly bị rách.

Từ sau khi xuyên qua, Thời Uẩn chưa từng trải qua cảm giác được nhiều người vây quanh như thế này. Dược tề tinh thần lực tinh lọc vừa vào miệng, một cảm giác mát lạnh lan tỏa từ dạ dày, giúp cô thoải mái hơn. Ăn chống* Tiểu U Linh dường như cũng được khai thông sức mạnh nào đó, vui vẻ lăn lộn trong nguồn suối tinh thần lực của cô, cảm giác trướng bụng cũng dịu bớt phần nào.

Cô nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

Thẩm Viên hơi quay đầu đi, cũng thấp giọng đáp lại một câu cảm ơn, thoạt nhìn có chút ngượng ngùng.

Thái độ của Thẩm Viên vốn dĩ luôn kiêu ngạo, trước đây đối với Thời Uẩn chưa bao giờ tử tế, lúc nào cũng tỏ ra khó chịu, kiểu như “cái mũi không phải cái mũi, đôi mắt không phải đôi mắt.”

Ai mà ngờ được, cuối cùng Thời Uẩn lại xả thân cứu cậu ta.

Tô Ngữ Hân đứng trong đám đông, ánh mắt lướt qua thi thể Xích Tinh Thiên Túc trên mặt đất, đáy mắt thoáng qua một tia tiếc nuối.

Cô ta từ trước đến nay luôn giỏi giả vờ giả vịt, lại còn là "bạn thân" của Thời Uẩn, liền vội vàng bước lên trước.

Thời Uẩn vừa ngửi thấy mùi trà xanh quen thuộc ập vào mặt liền nhếch miệng cười. Cô giơ bàn tay vẫn còn dính đầy máu của Xích Tinh Thiên Túc lên, thẳng tay vỗ mạnh vào tấm kính bảo hộ của Tô Ngữ Hân.

Tô Ngữ Hân hét lên một tiếng chói tai.

Bầu không khí vui sướng của những người vừa sống sót qua thảm kịch bỗng chốc cứng đờ lại. Nhưng không ai lên tiếng.

Tô Ngữ Hân tức giận đến mức siết chặt nắm tay. Cô ta biết Thời Uẩn cố tình khiến mình thất thố trước mặt mọi người.

Sau khi xác nhận không ai bị thương, lúc này mọi người mới sực nhớ đến chùm tia sáng bạc giáng xuống từ bầu trời khi nãy, chính nó đã cứu mạng Thời Uẩn.

Từ trên những tán cây cao, một nhóm người ôm súng laser nhẹ nhàng nhảy xuống, động tác linh hoạt, nhanh chóng bao vây đám quân giáo sinh hơn mười người.

Người cầm đầu dừng lại bên xác Xích Tinh Thiên Túc, cúi xuống kiểm tra một chút, sau đó quét mắt nhìn xung quanh. Khi phát hiện nhóm này đều mặc quân phục của trường quân sự Đông Thanh bên trong bộ đồ cách ly, cậu ta nâng kính hồng ngoại lên, nhíu mày dò hỏi:

“Các cậu làm gì ở đây?”

"Giang Hài?" Có người kinh ngạc kêu lên, nhưng nhanh chóng trả lời câu hỏi của cậu ta:

“Kỳ thực tiễn của chúng ta yêu cầu đến khu mỏ Thu Sơn để sửa chữa cơ giáp khai thác quặng. Chẳng lẽ đội quân mũi nhọn các cậu cũng tham gia khảo thí thực tiễn sao?”

"Chúng ta cũng đang tham gia khảo thí." Giang Hài trả lời ngắn gọn, sau đó tiếp tục truy hỏi: “Các cậu đến đây để sửa chữa cơ giáp khai thác quặng, vậy tại sao không ở yên trong nhà xưởng mà lại chạy ra ngoài”

"Nơi đó đã xảy ra chuyện gì sao?" Nói đến một nửa, Giang Hài đột nhiên đổi giọng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Đội quân mũi nhọn đúng là đang tiến hành kỳ trung thực tiễn khảo thí, nhưng trước đó bọn họ phát hiện khu mỏ Thu Sơn bất ngờ phát ra cảnh báo cấp bậc cao. Ban đầu, họ còn nghĩ đây chỉ là một phần của khảo thí, nhằm kiểm tra khả năng xử lý tình huống khẩn cấp, nên đã nhanh chóng đến đây.

Tuy nhiên, sau khi nhận thấy có điều không ổn, Giang Hài mở trí não ra kiểm tra và phát hiện kênh liên lạc quân dụng dùng sóng ngắn đặc thù đã bị nhiễu loạn hoàn toàn. Họ đã mất liên lạc với bộ chỉ huy của trường quân đội.

"Không rõ lắm, nhưng vừa rồi nhà xưởng có phát ra cảnh báo. Chúng ta cũng bị Xích Tinh Thiên Túc bao vây tấn công... Đúng rồi! Giang Dư Phong!" Văn Khiêm chợt nhớ ra, sắc mặt tái mét, vội vàng nói tiếp: “Giang Dư Phong vẫn còn đang giao chiến với Xích Tinh Thiên Túc!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play