Nếu có sự lựa chọn, Thời Uẩn thà bị trường quân sự Đông Thanh thôi học còn hơn phải tham gia kỳ thi này!

“Trời ơi! Đó là thứ gì vậy?!”

“Chết tiệt! Sao lại có một con Xích Tinh Thiên Túc to như thế?!”

“Làm sao bây giờ? Chúng ta có nên quay đầu bỏ chạy không?”

Không chỉ riêng Thời Uẩn, những người khác cũng đã nhìn thấy sinh vật khổng lồ đang cuộn mình trên ngọn cây. Sự xuất hiện của Xích Tinh Thiên Túc khiến cả nhóm quân giáo sinh mất đi bình tĩnh

Tiêu bản trong viện bảo tàng Ở Ương Thành cũng chỉ dài khoảng 9 mét, nhưng con quái vật trước mắt này còn lớn hơn nhiều!

So với những đơn binh đã được thả xuống sân huấn luyện để thực chiến trong điều kiện hoang dã, các cơ giáp sư thuộc hệ cơ giáp chẳng khác nào những bông hoa trong nhà kính. Họ có kỹ năng cận chiến, nhưng đây là lần đầu tiên chạm trán một tình huống mạo hiểm và kích thích đến vậy.

Văn Khiêm theo bản năng nắm lấy khuỷu tay Thời Uẩn, giọng run như đang đứng trước cơn bão:

“Chúng ta… có chết ở đây không?”

Thời Uẩn, người mà không lâu trước còn có vẻ rất bình tĩnh, đáp lại một cách đầy mơ hồ:

“…Khả năng… đại khái… chắc là… có lẽ…”

Văn Khiêm: “……”

Xích Tinh Thiên Túc mỗi năm dài thêm một mét, vậy mà con trước mắt này ít nhất phải dài hơn 10 mét!!!

Con người sau mười năm trưởng thành có thể từ một đứa trẻ tay trói gà không chặt trở thành kẻ nghịch ngợm phá phách, huống hồ gì một sinh vật dị chủng có thể từ ấu trùng phát triển thành trùng trưởng thành chỉ trong một năm!

Làm sao bây giờ?

Câu hỏi này gần như đồng loạt vang lên trong đầu mọi người. Hứa Đồ cũng không có đối sách, bởi đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một con Xích Tinh Thiên Túc khổng lồ đến vậy.

Dòng chất lỏng đỏ sẫm chảy lan trong không khí. Đúng lúc Thời Uẩn đang cam chịu số phận, tưởng tượng cảnh bản thân bị con trùng này cắn nuốt, thì cô đột nhiên cảm nhận được tinh thần lực trong người như muốn bùng nổ, suýt nữa thì xoay vòng lao thẳng lên trời.

Cô đã quên mất bộ cách ly của mình đã bị hư hại. Nhưng điều kỳ lạ là, tinh thần lực vốn nên bị sương đỏ ăn mòn đến mức uể oải, tại sao bây giờ lại phấn khích như thể vừa thấy một bàn tiệc Mãn Hán toàn tịch vậy?!

Cô không kịp suy nghĩ. Xích Tinh Thiên Túc dường như đã mất kiên nhẫn, nửa thân trên của nó vươn lên, phun ra một luồng xích tinh tố đặc quánh như tuyết đỏ rơi xuống từ không trung.

Ngay khoảnh khắc đó, Giang Dư Phong giật lấy khẩu súng năng lượng từ một quân giáo sinh bên cạnh, là người đầu tiên nổ súng!

Đạn nguyên tử rời nòng, xoay chuyển với tốc độ cao, xé rách không khí thành những tia hồ quang màu bạc. Nhiều phát súng khai hỏa cùng lúc, luồng điện quang cảm ứng lẫn nhau, đan thành một tấm lưới năng lượng dày đặc, ập thẳng về phía Xích Tinh Thiên Túc.

Nhưng con quái vật không những không né tránh mà còn vung mạnh chiếc đuôi như cánh quạt, dễ dàng hất toàn bộ đạn nguyên tử bắn ngược trở lại!

Văn Khiêm phản ứng cực nhanh, lập tức kéo Thời Uẩn trốn ra sau một gốc đại thụ để tránh loạt đạn phản hồi. Những người còn lại cũng nhanh chóng tản ra tìm chỗ ẩn nấp.

“Tôi sẽ cầm chân nó, các cậu đi trước!” Giang Dư Phong lớn tiếng quát.

Trong số mười mấy người ở đây, thể năng của cậu là cao nhất. Dù cận chiến không phải sở trường, nhưng nếu nói về khả năng sinh tồn, cậu mạnh hơn bất kỳ ai trong nhóm này.

“Không được! Đây ít nhất là một con Xích Tinh Thiên Túc cấp A, thậm chí còn có khả năng đạt cấp S! Dù thể năng của cậu là cấp S, nhưng đấu đơn thì cậu không phải đối thủ của nó.” Văn Khiêm không chút do dự phản bác.

Tiêu bản Xích Tinh Thiên Túc trong viện bảo tàng Ở Ương Thành đã được đánh giá là cấp A, hơn nữa còn thuộc hàng đầu trong cấp A. Còn con trước mắt này có kích thước khổng lồ hơn nhiều, xác suất nó đạt cấp S là cực kỳ cao.

Một sinh vật dị chủng cấp S đã hoàn toàn vượt khỏi phạm trù sinh vật bình thường. Nếu không có vũ khí đủ mạnh hỗ trợ, chỉ dựa vào sức người thì gần như không thể chiến thắng nó.

Giang Dư Phong lắc đầu, phủ nhận lời của Văn Khiêm:

“Tôi không có ý định giết nó. Chỉ cần các cậu rời đi trước, tôi sẽ tìm cơ hội thoát thân.”

Cậu không phải đối thủ của con Xích Tinh Thiên Túc này, nhưng nếu chỉ chơi trò trốn tìm với nó trong chốc lát thì vẫn có khả năng. Quan trọng hơn là, ngoài cậu ra, không ai ở đây có thể cầm chân nó đủ lâu.

Văn Khiêm im lặng không nói tiếp. Giang Dư Phong lại lần nữa quát lớn:

“Đi!”

Ngay khoảnh khắc đó, Xích Tinh Thiên Túc lập tức xác định được vị trí của cậu. Hàng trăm đôi chân run rẩy bò qua những bụi cây rậm rạp, linh hoạt như nước chảy. Nó há to cái miệng cỡ đầu người, nhắm thẳng vào Giang Dư Phong cắn xuống!

Cùng lúc ấy, Thời Uẩn đang nấp sau một gốc đại thụ bên trái Giang Dư Phong bỗng cảm thấy một cơn khát vọng mãnh liệt dâng trào từ sâu trong ý thức.

Đói quá... Ăn nó... Ăn nó... ĂN NÓ...!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play