Nghĩ đến trong đầu mình cũng từng có vô số U Huỳnh, sắc mặt Thời Uẩn lập tức trở nên vô cùng khó coi. Tiểu U Linh dường như cảm nhận được suy nghĩ của cô, từ trong dòng suối tinh thần lực thò đầu ra, áp má vào sườn mặt cô, phát ra một loại cảm xúc... có phần ghét bỏ.
Thời Uẩn rất dễ hiểu ý nó. Lúc này, nó như đang nói: “Tôi không giống cái loại ghê tởm đó, đừng có ghét bỏ tôi.”
Nó giống như một đứa trẻ con mềm mại, dính dính, khi làm mẹ giận sẽ lập tức bò lại gần, dụi dụi vào má đòi mẹ thơm dỗ dành, tiếp tục làm nũng.
Cảm xúc uất ức và khó chịu trong lòng Thời Uẩn bỗng chốc dịu đi rất nhiều. Cô đưa tay xoa xoa tiểu U Linh, nó thuận thế dùng cái đuôi nhỏ cuộn quanh ngón trỏ cô, nhẹ nhàng cọ cọ.
Ôn Vân Khanh lại không biết sự tương tác kỳ lạ giữa Thời Uẩn và tiểu U Linh. Khi nghe thấy tên mình bị nhắc đến, đôi mắt bà ta trợn to như muốn lòi cả ra ngoài:
“Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?!”
Trùng tộc rất khó bị giết chết. Chỉ cần tìm được ký sinh thể thích hợp, chúng có thể sinh sôi vô tận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT