Mọi người dĩ nhiên không có ý kiến gì, cách phân công của Tô Dung đã là phương án hợp lý nhất rồi, bọn họ cũng chẳng nghĩ ra cách nào hay hơn. Huống chi việc khám phá phòng quản lý là do cô nghĩ ra, thì việc phân công nhiệm vụ dĩ nhiên cũng nên theo ý cô.
“Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi tính.” Tô Dung quay sang Tân Lê Mỹ và Vương Mạn: “Hai người đi lấy cơm nhé.”
Vương Mạn là người bình thường, còn Tân Lê Mỹ thì dù sao vẫn khá lý trí, để hai người họ đi lấy cơm thì chắc không có vấn đề gì. Hơn nữa Tô Dung cũng muốn biết, một người đã biến dị nặng như Tân Lê Mỹ, phần ăn của cô ấy sẽ được đựng trong túi màu đen hay vẫn là túi trắng như bình thường.
Chẳng bao lâu sau, hai người cầm về sáu túi thức ăn màu trắng, Tô Dung gật đầu ra chiều đã hiểu. Xem ra chỉ cần chưa hoàn toàn biến dị hoặc chưa từng lên sân thượng thì phần ăn vẫn là đồ ăn bình thường đựng trong túi trắng.
Mọi người mở hộp cơm của mình ra, bữa trưa hôm nay là ba món mặn một món canh: thịt xào hành, ba món rau củ xào tổng hợp, súp lơ xào và canh trứng cà chua. Hương vị không đến mức ngon xuất sắc, chỉ là hương vị bình thường của đồ ăn đặt ngoài. Nhưng phải công nhận, món ăn trông cũng khá ổn, mà Tô Dung thì vốn chẳng kén ăn, nên cô cũng ăn rất ngon miệng.
Chỉ là, bên kia vừa mới ăn vài miếng thì đã hét toáng lên: “Cái miếng thịt này vẫn còn máu kìa! Sao cô lại nuốt trôi được vậy?”
“Sao cơ?” Tiết Tích ngơ ngác ngẩng đầu, miệng vẫn còn ngậm nửa miếng thịt sống, bên khóe môi còn vương vết máu, trông đến rợn cả người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play