Khi tất cả du khách đã chọn cây xong, nhân viên dẫn mọi người ra cánh đồng bên ngoài, mỗi người đều được chia cho một mảnh đất nhỏ: “Mọi người có thể trồng cây ở đây. Khi trồng cây thất bại, chúng sẽ héo úa và chuyển sang màu vàng khô. Đến lúc đó xin hãy lập tức gọi chúng tôi đến để giải quyết.”
Đứng giữa khoảng đất trống, Tô Dung không vội vàng bắt tay vào trồng cây mà đứng sang một bên, thản nhiên quan sát cách những người khác trồng.
“Tiểu Nhất, cậu không biết trồng à?” Tạ Hề Hề, người được phân ngay bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi, “Cần tớ giúp không?”
Có người tình nguyện giúp mình trồng cây, đương nhiên Tô Dung sẽ vui vẻ hưởng thụ. Cô gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cần, nhưng chưa phải bây giờ.”
Thấy cô như vậy, Tạ Hề Hề cũng khôn khéo không tiếp tục làm theo hướng dẫn trồng cây nữa, lặng lẽ quan sát. Dù cậu cũng chẳng biết mình phải quan sát gì, nhưng Tạ Hề Hề tin chắc một điều: Nghe lời đại lão thì không bao giờ là sai cả!
Cũng giống như họ, Văn Vũ vẫn chưa nhúc nhích làm gì cả. Hai cô gái còn lại vốn tỉ mỉ, thấy họ đứng yên cũng tạm dừng hành động.
Chỉ còn ba tên con trai là tiếp tục trồng cây, nhưng Tô Dung phát hiện ra một điều thú vị: Cứ mỗi lần Tiểu Nhị dùng xẻng đào đất là lại thở hồng hộc mấy hơi, rồi còn dùng tay áo lau vầng trán bóng loáng vốn chẳng có chút mồ hôi nào của mình. Còn Triệu Béo thì lại rất nỗ lực, chỉ là cơ thể của anh ta quá nặng nề nên nó khiến cho việc lao động trở nên cực kỳ vất vả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play