“Cô…” Ngũ Minh Bạch ngẩn người nhìn cô. Đám học sinh bây giờ đều lợi hại như thế này sao? Suy luận rành mạch, bình tĩnh xử lý, đến cả một người lớn như anh còn cảm thấy xấu hổ không bằng.
Phải mất một lúc, anh mới nói tiếp: “Tôi cảm thấy suy đoán của cô hẳn là đúng rồi. Vậy nếu là như thế, có lẽ quản gia mới là chủ nhân thật sự của căn nhà này. Nhưng chúng ta phải làm thế nào để khiến ông ta hài lòng đây?”
“Chuyện đó phải chờ sau này từ từ điều tra thêm.” Tô Dung thở dài, lấy đóa hoa hồng trắng trong túi ra. “Nhìn xem, nó đang có màu gì?”
“Trắng.” Ngũ Minh Bạch và Serena đồng thanh đáp, rồi cũng lôi đóa hồng của mình ra. Hoa của bọn họ đều là màu trắng, trông cứ như chưa hề bị ô nhiễm vậy.
Thế nhưng Tô Dung không dễ dàng tin ngay như thế, cô nghiêm túc nhắc nhở: “Chúng ta phải kiểm tra hoa hồng của ‘Peter’ mới được. Nhất định anh ta đã bị ô nhiễm, đóa hoa kia chắc chắn sẽ có màu đỏ. Chỉ khi chúng ta nhìn thấy hoa của anh ta là màu đỏ thì mới có thể chắc chắn rằng mình vẫn chưa bị ô nhiễm.”
Cách xác nhận này quả thực là cách chắc chắn nhất. Gương mặt của “Peter” đã trở nên trắng bệch như thế kia, hẳn là đã biến thành ma. Mà một khi đã là ma thì chắc chắn đã bị ô nhiễm hoàn toàn, đóa hoa hồng của anh ta đương nhiên cũng phải là màu đỏ.
Có khi mức độ ô nhiễm giữa họ đều giống nhau, vậy nên nhất định phải dùng hoa của “Peter” để đối chiếu thì mới có thể hoàn toàn yên tâm được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play