Khi Tô Dung quay về bộ phận chăm sóc khách hàng thì đã là mười hai giờ rưỡi, bà Hoa đã về từ sớm. Người già ăn ít nên lúc nào cũng trở về nhanh hơn. Thấy Tô Dung cũng về sớm như vậy, mà lại có vẻ hơi sốt ruột, bà Hoa lập tức cảm thấy có điều không ổn: “Sao vậy? Cháu phát hiện ra điều gì rồi à?”
Tô Dung gật đầu thật mạnh, kể lại toàn bộ những gì mà Phùng Ngọc Linh nói và suy đoán của mình cho bà Hoa, rồi thở dài: “Cháu cảm thấy tốt nhất là chúng ta nên cẩn trọng một chút. Sau khi nâng điểm lên hơn 100 thì không nên dùng cách bị báo cáo để giảm điểm nữa. Phải tìm cách khác.”
Ngoài bị báo cáo ra, trong quy tắc còn có một phương pháp giảm điểm khác, đó là quy tắc thứ tư dành cho thực tập sinh —— [Trong giờ làm việc, thực tập sinh không được rời khỏi vị trí quá 10 phút, nếu không sẽ bị trừ điểm thực tập.]
Thật lòng mà nói thì hành vi đó cũng không tốt cho lắm, nhưng ít ra cũng không đến mức bị đuổi việc nên vẫn có thể thử xem sao.
Bà Hoa gật đầu, chủ động nhận nhiệm vụ: “Vậy lát nữa khi bắt đầu làm việc, bà sẽ thử rời khỏi bộ phận chăm sóc khách hàng một lúc, xem sẽ bị trừ bao nhiêu điểm.”
Trong quái đàm lần này, bà Hoa cảm thấy bản thân không đóng góp được bao nhiêu. Giờ thấy có nhiệm vụ mà chỉ cần một người là làm được, dĩ nhiên là phải giành lấy.
Tuy tuổi tác của bà đã cao, nhưng người già nhưng tâm không già, chẳng hề muốn thua kém lớp trẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT