Tô Dung không biết trong đầu Phùng Ngọc Linh đang nghĩ gì, nhưng trong tình huống này, nếu cô nói “phải”, vậy thì có thể tránh được rất nhiều rắc rối về sau, cũng chẳng cần giải thích lý do vì sao mình lại không ăn thịt.
Thế nhưng, cô vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không, mình không có ăn chay. Chẳng qua là do dạo gần đây mình bị đau dạ dày nên chỉ muốn ăn uống thanh đạm một chút.”
Lý do cô không dùng cái cớ “mình là người ăn chay” cho nhanh gọn là bởi vì quy tắc số chín. [Không được chủ động xin đồ hộp, nhưng nếu người khác tặng thì có thể giữ lại.]
“Công Ty Đóng Hộp Tiểu Thịt Tươi” — chỉ nghe cái tên của nó là biết, đồ hộp của công ty này tám chín phần là làm từ thịt. Nếu giờ cô lại đi rêu rao rằng mình là người ăn chay, thế thì sau này làm gì có ai còn dám tặng cô đồ hộp nữa?
Phùng Ngọc Linh gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu: “Dạ dày của mẹ mình cũng không được tốt, ngày nào bà ấy cũng bắt mình ăn chay cùng bà. Có mấy hôm mình cảm giác như bản thân mình cũng sắp biến thành thỏ luôn rồi ấy.”
Đây đúng là một chủ đề không tệ, Tô Dung liền thuận đà kể lể vài câu chuyện kỳ quặc trong gia đình mình. Cô vốn là một đứa trẻ mồ côi, nhưng chuyện đó đâu ngăn được việc cô thao thao bất tuyệt về những chuyện nhà giả tưởng. Chẳng ăn thịt heo nhưng cũng từng nhìn thấy heo chạy mà, đúng không?
Bữa cơm kết thúc, mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã thân thiết hơn kha khá. Tuy nhiên, số thông tin mà Tô Dung lấy được cũng không nhiều nhặn gì, chỉ biết rằng thực tập sinh bên bộ phận chăm sóc khách hàng hiếm khi được chuyển lên chính thức, mà nếu có chuyển chính thức thì gần như đều bị phân sang bộ phận khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT