Khi mọi người trợn tròn mắt nhìn Dương Viêm bế Diệp Tiểu Nhu ra ngoài, Tiêu Ngũ lập tức sai người còng tay ‘Trần Giai Vỹ’.
Trong phòng thẩm vấn nhanh chóng vang lên tiếng kêu chói tai của ‘Trần Giai Vỹ’: “Tại sao các người lại bắt tôi? Chuyện xấu toàn do hắn làm ra. Liên quan gì đến tôi? Các người đều là lũ khốn kiếp, đồ khốn!!!”
“Tôi sẽ ra sao? Tôi không muốn vào tù, tôi có thể vào bệnh viện tâm thần phải không? Nhưng vừa nãy… người đàn ông vừa nãy, người đàn ông họ Dương đó, anh ta sẽ trả thù tôi. Ánh mắt của anh ta nói cho tôi biết anh ta sẽ không bỏ qua cho tôi, rõ ràng tôi không làm gì hết!!”
Trong lúc nhất thời, Diệp Tiểu Nhu cảm giác như mình vẫn đang ở bệnh viện tâm thần, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu cô cũng có thể nghe thấy tiếng la hét điên cuồng của những bệnh nhân nặng.
Cô nhắm mắt lại, chúi đầu vào vai Dương Viêm.
Đi qua một hành lang, không ai dám nói chuyện với họ, bởi vì sắc mặt Dương Viêm thực sự rất xấu, cho đến khi anh bế Diệp Tiểu Nhu sang một phòng khác, nhẹ nhàng đặt cô lên ghế, đưa cho cô một chai nước khoáng.
Diệp Tiểu Nhu cầm chai nước khoáng súc miệng ở trước thùng rác, mùi vị phát buồn nôn kia đã bay đi phần nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT