Đối với Diệp Tiểu Nhu mà nói, thật ra không phải chỉ một năm gần đây mà ít nhất đã hơn ba năm cô chưa từng động đến điện thoại.
Vì vậy những chiếc điện thoại thông minh thời nay đối với cô tuyệt đối là một món đồ mới, nếu muốn nghiên cứu thì phải cần rất nhiều thời gian. Chẳng qua là thời gian này sự chú ý của Diệp Tiểu Nhu không tập trung vào điện thoại, vì thế cô chỉ trò chuyện với họ một vài câu rồi để điện thoại sang một bên, ngơ ngẩn nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
“Tối hôm qua tôi đã sắp xếp lại một vài manh mối được phát hiện.”
“Ồ, rồi cô đã phát hiện được gì?” Dương Viêm hỏi.
“Hầu hết những kẻ giết người hàng loạt đều có tuổi thơ bất hạnh, hầu hết những tính cách bất thường của họ có thể đã xuất hiện từ khi còn nhỏ. Nhưng tên hung thủ này có vẻ như có điều kiện nhất định về tài chính. Tiền mặt và đồ đạc có giá trị trong nhà của hai nạn nhân đều chưa từng có dấu hiệu bị chạm vào, hơn nữa theo cách thức gây án của hắn, có thể hung thủ không có công việc ổn định. Vì vậy nói không chừng hắn có nguồn thu nhập đặc biệt nào đó.”
“Cô cho rằng nguồn thu nhập này đến từ gia đình của hắn?”
“Cũng có thể nói như vậy.” Diệp Tiểu Nhu giơ tay che đi ánh nắng xuyên qua trước mặt: “Người này quá giỏi trong việc xóa sạch dấu vết của mình, thế nên chỉ dựa vào việc lập hồ sơ tâm lý và những manh mối đã phát hiện được trong một khoảng thời gian ngắn gần như là không thể nào tìm ra được tung tích của hắn. Cho dù là dấu vân tay hay DNA đã thu thập được của hung thủ, đoán chừng cũng chỉ có thể trở thành chứng cứ kết án sau khi đã bắt được hắn. Một con người như vậy… anh nói xem lúc chưa gây án thì sẽ trốn ở đâu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT