Lục Mạc Ninh vẫn còn lo lắng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Lục Mạc Ninh nghiến răng, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhìn quanh một lượt, đột nhiên y nghĩ ra điều gì đó, nắm lấy cổ tay Triệu Thiên Kích, ở phía sau nơi Tiết Huấn Sùng không nhìn thấy, dùng ngón tay vẽ lên lòng bàn tay hắn: Bảo hắn ta tập hợp bọn trẻ lại, phía trên sơn động bên kia có hai cây cổ thụ đối diện một trước một sau, lát nữa ta sẽ ra lệnh cho Lạc Chiêu, khi bọn trẻ bị đuổi đến đây thì dùng cành cây cổ thụ chặn những tên sát thủ kia lại, ngươi nhân cơ hội giết Tiết Huấn Sùng đi.
Triệu Thiên Kích liếc mắt nhìn, quả nhiên cũng thấy được, một trái một sau, khoảng cách chỉ đủ cho một người đi qua nhưng vừa đủ để bọn trẻ bị chặn lại ở giữa.
Thấy Triệu Thiên Kích đã hiểu ý mình, Lục Mạc Ninh liền lùi về phía sau, để Triệu Thiên Kích đi lên trước dụ Tiết Huấn Sùng, còn mình thì bắt đầu lặng lẽ ra hiệu cho Lạc Chiêu.
Triệu Thiên Kích từng bước tiến về phía Tiết Huấn Sùng, Tiết Huấn Sùng nắm chặt thanh kiếm trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm từng bước chân của Triệu Thiên Kích, chỉ cần gã ta có thể bắt Vân Kích Đế làm con tin, gã ta không chỉ có thể trốn thoát thành công, mà còn có thể uy hiếp thiên tử để sai khiến chư hầu, nói không chừng thậm chí còn có thể đưa Thế tử lên ngôi!
Chỉ là, khi Tiết Huấn Sùng đang chăm chú nhìn từng bước chân của Triệu Thiên Kích, lúc sắp đến gần, Triệu Thiên Kích lại đột ngột dừng lại: “Trẫm đột nhiên nghĩ ra, nếu trẫm cứ thế mà đi qua, nếu ngươi không thả người thì sao? Như vậy chẳng phải là trẫm đi qua vô ích rồi sao?”
Tiết Huấn Sùng bị lời nói của đối phương làm cho sửng sốt: “Ngươi, ngươi muốn thế nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT