Lục Mạc Ninh kiếp trước gặp Bùi Ngự Sử chưa được mấy lần, thêm vào chuyện năm xưa Bùi Ngự Sử từng bỏ đá xuống giếng Nhiếp trung lang, tuy không ai dám nói gì nhưng vẫn khiến cho danh tiếng của hắn ta không được tốt, cứ mãi độc lai độc vãng, bị người đời chỉ trích. Lục Mạc Ninh kiếp trước phải thảm thương sống trong hậu trạch ba năm, sau này mặc dù y được trở về triều đình nhưng chức quan ban đầu không cao, tự nhiên không thể gặp được Ngự sử chính tam phẩm như Bùi Ngự Sử, đợi đến mấy năm sau khi y thăng chức cũng chỉ gặp Bùi Ngự Sử hai ba lần trên triều, sau đó thì không còn gặp lại nữa.
Nguyên do là vào mấy năm sau, Bùi Ngự Sử trên đường hồi phủ sau khi tan triều, hắn ta vì cứu một đứa trẻ suýt bị ngựa điên giẫm đạp mà bị giẫm chết.
Sau đó tin tức truyền đến tai triều đình, đồng liêu đều không tin, cho rằng Bùi Ngự Sử này tàn nhẫn vô tình như vậy, sao lại có thể tốt bụng đến như thế?
Lúc đó khi nghe được tin Lục Mạc Ninh cũng khá nghi hoặc, nhưng giờ liên hệ với chuyện này, trái tim lạnh lùng đã quen với thăng trầm trong kiếp trước của y cũng không khỏi nóng lên, hốc mắt ửng đỏ, y quay đầu đi, hồi lâu không nói một lời.
Lục Mạc Ninh đã biết cách nộp chứng cứ thì cũng không chậm trễ nữa, trưa hôm đó y liền lên đường trở về Kinh Thành, y không về phủ ngay mà nhấc bút viết một lá thư, nhờ một đứa trẻ canh giữ bên ngoài Bùi Phủ, đợi Bùi Ngự Sử ra ngoài thì đưa thư cho hắn ta, còn Lục Mạc Ninh thì đến tiệm trà gần đó, tìm một gian phòng riêng có cửa sổ ở trên lầu, ngồi chờ Bùi Ngự Sử đến.
Lục Mạc Ninh nhớ lại kiếp trước, phát hiện ra rằng y hoàn toàn không nhớ nổi dáng vẻ của vị Bùi Ngự Sử này, không biết qua bao lâu, tiếng bước chân dần dần đến gần, dừng lại trước phòng riêng, theo tiếng đáp lại của y, cửa phòng riêng mở ra, Bùi Ngự Sử bước vào.
Lục Mạc Ninh lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ của đối phương, ấn tượng đầu tiên của y khi nhìn thấy Bùi Ngự Sử đó chính là gầy, gầy như sào trúc, chỉ còn lại một nắm xương bọc trong chiếc áo bào gấm màu xanh rộng thùng thình, trên cổ tay đeo một chuỗi tràng hạt, ánh mắt chết lặng, khi nhìn sang không có chút biểu cảm gì, không buồn không vui. Chỉ mới hơn ba mươi tuổi nhưng hai bên thái dương của Bùi Ngự Sử đã điểm sương trắng, trông tiều tụy tái nhợt, chỉ có tinh thần là còn khá tốt, Lục Mạc Ninh nghĩ, có lẽ hắn ta vẫn luôn kiên trì đến bây giờ là vì muốn đấu đến cùng với Định Quốc công và những người khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play