Có lẽ là do thời tiết, buổi chiều không có nhiều khách hành hương, mà các nhà sư cũng không biết đã trốn ở nơi nào rồi.
Tạ Nhất Phi chỉ cho rằng Tần Tranh đang nói đùa, nên mỗi khi đi qua một điện thờ, cô đều thành kính bái lạy, không dám bỏ lỡ một vị thần phật bồ tát nào, nhưng điều mà cô mong cầu nhất vẫn là gia đình mạnh khỏe, cũng hy vọng sư mẫu có thể khỏe lại.
Sau khi niệm xong những ước nguyện trong lòng, cô cung kính vái ba lạy, rồi cho một tờ tiền giấy đã chuẩn bị từ trước vào hòm công đức.
Vừa quay đầu lại thì thấy Tần Tranh đang đứng bên ngoài điện thờ nhìn cô mỉm cười, tuyết rơi trên lông mày và khóe mắt anh rồi nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Cô đi về phía anh, tay cô thuận thế được anh nắm lấy. Cô nghĩ tay mình đã đủ lạnh rồi, nhưng tay anh còn lạnh hơn.
Cũng đúng thôi, đã đứng ngoài trời tuyết lâu như vậy thì chắc chắn sẽ lạnh.
Chùa Kê Minh không lớn, bái hết tất cả các điện thờ cũng chỉ tốn hơn một tiếng đồng hồ mà thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play