Dưới sự vây quanh của hiệu trưởng, người tổng phụ trách và chủ nhiệm lớp, tôi và Trần Trác bước ra khỏi cổng trường. 

Hiệu trưởng suýt chút nữa thì rơi nước mắt, ông ấy vỗ vai tôi và Trần Trác bảo rằng hai chúng tôi đã mang vinh quang về cho nhà trường, đó là niềm tự hào của trường.

Chúng tôi bước ra khỏi cổng trường dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các bậc phụ huynh và bạn học, những người trước đó đã chế nhạo tôi giờ nhìn tôi chỉ biết im lặng, ánh mắt chứa đựng nhiều cảm xúc khó tả. 

- Thi tốt thì đã sao chứ, chẳng phải vẫn nghèo như vậy thôi sao.

Một con chó săn ở bên cạnh “hoa khôi” lên tiếng.

Tôi không nỡ vạch trần vẻ mặt mất tự nhiên khóe miệng còn giật giật của cô ta khi nói câu đó, rõ ràng là rất ghen tị nhưng lại cố tỏ ra chế giễu tôi, thật sự rất buồn cười. 

- Đừng nói vậy, biết đâu Đa Đa có thể thay đổi số phận nhờ vào kiến thức của mình thì sao.

Trần Trân Trân khôi phục lại vẻ mặt điềm tĩnh, nếu không nhìn vào khóe miệng hơi ngượng ngạo của cô ta, thì quả thật cô ta rất bình tĩnh. 

- Cho dù tốt nghiệp từ Thanh Hoa thì sao, biết đâu sau này còn phải làm việc cho nhà của Trân Trân đấy.

Khóe miệng của Trần Trân Trân hơi tự nhiên lại, rồi nhìn tôi cười nói:

- Cũng đúng, dù sao thì có những người sinh ra đã ở trên đỉnh Olympus rồi.  chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TYT & Fanpage: TYT - Đọc và nghe truyện bạn yêu thích

Sau khi Trần Trân Trân nói xong, một chiếc Maybach dừng lại trước mặt cô ta khẽ vén tóc sang một bên sai, động tác thanh tao và đầy khéo léo nhìn mọi người rồi nói:

- Ba mình đến đón rồi, mình đi trước đây. 

- Cuối cùng cũng xong kỳ thi đại học, mấy ngày nữa mọi người cùng đến khu nghỉ dưỡng của nhà mình chơi nhé, mình sẽ gửi địa chỉ vào nhóm để tất cả cùng đến.

Nói xong, cô ta mở cửa xe bước vào dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, sau đó chiếc Maybach lao đi xa dần. ( truyện đăng trên app TᎽT )

- Thật là ghen tị với Trân Trân mà, nhà vừa giàu lại còn xinh, thành tích học tập cũng xuất sắc…khác hẳn với mấy người nào đó, cho dù là thủ khoa toàn tỉnh thì sao chứ…tốt nghiệp rồi chắc cũng chẳng làm nên gì được.

Tất cả cùng nhau bỏ đi giữa những tiếng cười nhạo, mà không ai để ý đến tôi đang đứng bên cạnh đường nhìn chiếc Maybach đã khuất bóng với gương mặt đầy khó chịu.

Tôi chắc chắn là mình không nhìn nhầm. 

Nhưng chiếc Maybach đó, hình như là xe của nhà tôi mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play