Chu Chính Vĩ lại vỗ một cái lên ngực Nhan Dương, cười thoải mái nói, “Tôi làm việc thì cậu cứ yên tâm! Chuyện đã đồng ý với cậu thì chắc chắn phải làm được! Đã nhờ bạn bè đi tạo áp lực cho anh ta rồi, ngày hôm qua có một nhóm người tới thẳng đơn vị của anh ta để gây chuyện. Sau vụ ồn ào lần này, chắc chắn anh ta không giữ được ông việc kia nữa đâu! Chỉ là người thì... Không biết đã chạy đi đâu rồi.”
Nhan Dương nhìn thoáng qua Lâm Tiểu Nguyệt bên người, Lâm Tiểu Nguyệt đang khoác lấy cánh tay anh, cũng hỏi Chu Chính Vĩ, “Ý anh là trước khi người của anh tới kiếm chuyện thì anh ta đã bỏ chạy rồi sao?
“Cũng không phải là trốn trước khi làm ầm chuyện lên.”
Chu Chính Vĩ trả lời Lâm Tiểu Nguyệt, “Tôi nghe nói là lúc đám anh em của tôi tới đó kiếm chuyện thì anh ta chạy thẳng tới cửa sau để bỏ chạy, trốn ngay tại chỗ. Dù sao chuyện này cũng đã làm lớn rồi, chắc chắn công việc kia anh ta không giữ được đâu. Tôi cũng gọi bạn bè tra xét thử, tìm ra được một chút chuyện của anh ta ở trong thành phố, hai người có muốn biết không?”
Lâm Tiểu Nguyệt gật đầu.
Chu Chính Vĩ nói tiếp, “Nghe nói anh ta đến ở rể nhà họ Trịnh, công việc ở xưởng này cũng là do người nhà vợ bỏ tiền ra mua cho anh ta. Ở nhà vợ anh ta, hình như anh ta chẳng có tiếng nói gì. Cha vợ anh ta luôn chướng mắt anh ta, còn vợ anh ta cũng đối xử với anh ta không tốt lắm. Không phải anh ta thích đánh bạc à? Cũng bởi vì lý do này mà anh ta với cha vợ cãi nhau rồi chia nhà. Nói ra thì bây giờ bạn tôi vẫn đang lo phải đi đâu để đòi 1000 nguyên mà anh ta nợ kìa!”
Lúc này Nhan Dương đề nghị, “Trực tiếp bảo bạn anh dẫn người tới nhà Nhan Đại Lâm ở thôn Thượng Nhan đòi đi. 1000 nguyên thôi mà, bên kia có ít nhất bảy tám trăm nguyên.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT