Bởi vì trong ấn tượng của mọi người trong thôn, Nhan Dương là mới thanh tỉnh đầu óc trở lại, không có khả năng có quan hệ nhân mạch gì.
Rời giường, Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Dương đơn giản rửa mặt, sau đó một nhà bốn người cùng ngồi ăn cơm trên một cái bàn.
Buổi sáng chỉ nấu cháo bắp đơn giản, ăn kèm là một đĩa dưa muối nhỏ và trứng gà xào. Ăn sáng xong còn phải cùng đi xuống đất làm việc, cơm sáng thời gian rất gấp rút.
Trong khoảng thời gian gấp rút như vậy, Lâm Tiểu Nguyệt vẫn nắm chặt cơ hội nói với cùng Vương Tú Anh: “Mẹ, con tìm được công việc, làm nhân viên tàu thuyền. Rất nhanh sẽ nhận được thư mời. Chờ thư mời đến, con và Tiểu Dương sẽ không làm việc trong đội sản xuất xuất nữa, bọn con phải đi Hải Tiên Hán theo thuyền ra biển.”
“Cái gì?”
Vương Tú Anh cho rằng bà nghe nhầm, thậm chí còn là không nghe rõ, bà hỏi lại một lần nữa: “Hai người các con đi đâu? Hải Tiên Hán? Còn theo thuyền ra biển? Đây chuyện khi nào nhi vậy? Sao mẹ không biết gì cả?”
Lâm Tiểu Nguyệt đã đoán được Vương Tú Anh sẽ có phản ứng như vậy, cô chọc chiếc đũa vào chén cháo, không nhanh không chậm giải thích: “Mẹ, trước kia con quen một quý nhân, ông ấy là một lãnh đạo ờ Hải Tiên Hán. Hồi lâu trước, ông ấy thấy con có đầu óc kinh doanh, nên nói muốn mời con lầm công nhân cho ông ấy. Lúc trước con nghĩ tình trạng của Tiểu Dương không tốt lắm, cho nên lần nào con cũng từ chối. Mâya ngày hôm trước, con gặp lại ông ấy… Ông ấy nói mời con và Tiểu Dương, nhưng chỉ có thể làm công nhân tạm thời, hỏi con có đồng ý không. Con nghĩ, xuống đất làm việc quá vất vả, cho nên đã đồng ý ngay tức thì. Bây giờ thư mời sắp tới rồi, lúc này mới nói cho cha mẹ biết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play