Nhan Dương bỗng nhiên nhớ đến gì đó, đôi tay ôm ngực nói, “Đó có phải nói hay không, sau khi có công việc tạm thời trên danh nghĩa này, tôi không chỉ không cần làm việc, mà còn có thể dùng công việc tạm thời trên danh nghĩa này, không cần phải tham gia vào công việc sản xuất thôn đội chúng tôi?”
“Đó là đương nhiên!”
Chu Chính Vĩ tiếp tục nói, “Bên này cậu đã có công việc thuyền viên, tuy rằng trên danh nghĩa thôi…. Nhưng nếu cậu có thể có được một công việc như thế bên này, các cậu còn ở lại trong thôi lắc lư lắc lư xuống ruộng làm việc, người trong thôn ai mà tin cậu đi ra ngoài làm việc chứ? Diễn cũng phải giả đi ra ngoài làm việc chứ!”
Ý kiến này hay thật.
Lần đầu tiên Nhan Dương cảm thấy đầu óc của Chu Chính Vĩ thông minh như thế.
Nếu làm như thế, thì đồng nghĩa với việc anh không cần phải tham gia vào đội sản xuất để làm việc, còn làm cho mọi người trong thôn ai cũng biết, anh tìm được một công việc không tệ ở trong thành phố.
Đến lúc đó anh kiếm thật nhiều tiền, người trong thôn cũng chỉ cảm thấy công việc của anh khá tốt, mà không phải hoài nghi số tiền này anh lấy từ đâu ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play