Cuối cùng Lâm Tiểu Nguyệt xoay người về phía Nhan Dương đang ngồi bên bàn, đôi mày thanh tú nhíu chặt tạo ra nếp uốn: “Không phải là một đứa con trai ở trong thành trở về hay sao? Có cần phải ồn ào như vậy không? Đừng nói nguyên tháng này đều ồn ào như vậy nhé!”
“Làm phiền giấc ngủ của em sao? Hay là để anh tắc kín khe hở trên cửa phòng lại, có lẽ như vậy sẽ an tĩnh hơn một chút.”
Nhan Dương thứ hai đang ngồi đọc sách bên cạnh bàn, anh không có thói quen ngủ trưa.
Bất quá, cũng bởi vì Nhan Hoằng Văn trở về, cho nên tâm trạng của anh cũng khó mà bình tĩnh được.
“Không cần, như vậy quá phiền toái!”
Lâm Tiểu Nguyệt ôm chăn, chớp đôi mắt nhìn thẳng vào Nhan Dương: “Em là không thể hiểu được, anh ta chỉ là một người làm công trong thành phố mà thôi, sao về nhà lại phải náo nhiệt như vậy? Giống như người cổ đại thi đậu Trạng Nguyên về nhà vậy… Dựa vào đâu chứ? Còn không phải là một người làm công sao!”
Nhan Dương thấy Lâm Tiểu Nguyệt chê bai Nhan Hoằng Văn như vậy, khóe môi khẽ nhếch lên: “Em đừng giận, bây giờ không ngủ được vậy để tối đi ngủ sớm một chút.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play