“Ban nãy tôi còn tưởng mình nhìn nhầm,” cô hờ hững liếc nhìn anh, “hóa ra là ngài Lục, người của Nam Dương Hồng Nghiệp. Đúng là khéo thật.”
Lục Thế Trừng chỉ chăm chú nhìn vào tay cô. Cô theo ánh mắt anh nhìn xuống, phát hiện trên mu bàn tay có hai vết xước mới, chắc do lúc cô giả làm bà lão “đánh nhau” mà bị trầy.
Không đợi anh hỏi, cô nhanh chóng giấu tay ra sau lưng: “Đây là phòng của ngài Lục?”
Cô thản nhiên vừa giấu tay, vừa tỏ vẻ đang “tham quan” phòng. Bất kể cô đi đến đâu, cô đều cảm nhận được ánh mắt anh dõi theo sau lưng, khiến cô có chút bối rối. Khi mua vé, cô chỉ nghe nói đây là tàu Nam Dương, nào ngờ lại là tàu nhà họ Lục. Vậy là anh vừa về nước? Chuyện trong tộc đã xử lý xong? Nghĩ vậy, cô lại tự nhủ, những chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Nhìn kỹ quanh phòng, đây là một căn hộ lớn, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là phòng khách rộng rãi với ba chiếc ghế sofa bọc nệm sắp xếp quây lại, kèm theo quầy rượu và bàn dài.
Mọi thứ trong phòng đều sạch sẽ, ngăn nắp, rất đúng với phong cách của Lục Thế Trừng.
Cô nghĩ thầm, nằm dài trên chiếc sofa kia chắc chắn rất thoải mái, hoặc tự rót cho mình một ly rượu để xua tan căng thẳng. Nhưng rồi cô lại nhớ, hai người đã chia tay, nên cô chỉ liếc qua vài lần cho có lệ, coi như xong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT