Thật kỳ lạ, trong nhà chỉ thêm một người mà không khí lại rộn ràng như ngày Tết. Thím Chu tươi cười bước vào bếp hâm nóng thức ăn, Văn Đình Lệ thì hối hả đi rửa ly pha lê. Còn Tiểu Đào, dù ban đầu có chút lạ lẫm với vị khách mới, nhưng với bản tính trẻ con dễ quên, cô bé đã không còn nhớ những lần trước đây gặp Lục Thế Trừng.
Lục Thế Trừng là người mang sức hút đặc biệt—ngày trước khi bị câm, anh đã luôn im lặng, nay bệnh khỏi nhưng anh cũng chẳng nói nhiều. Thế mà, dù anh ít lời, mọi người xung quanh anh luôn cảm thấy thư thái và thoải mái. Văn Đình Lệ từng phân tích và rút ra kết luận: Lục Thế Trừng chưa bao giờ chỉ trích hay phán xét người khác, anh chỉ yêu cầu khắt khe với chính mình.
Ở cạnh một người như vậy, bất kỳ ai cũng cảm thấy như được tắm trong gió xuân.
Tiểu Đào tuy nhỏ nhưng nhạy bén, dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa tính cách của người lớn. Cô bé ngồi bên bàn, lén quan sát Lục Thế Trừng, phát hiện dù làm mặt hề hay giành trái cây từ tay anh, vị Lục tiên sinh này vẫn điềm tĩnh và trầm lặng như thế.
Dần dà, Tiểu Đào buông bỏ sự phòng bị của trẻ nhỏ. Khi thím Chu và Văn Đình Lệ bưng đồ ăn ra, Tiểu Đào liền hào hứng giúp đặt đũa trước mặt Lục Thế Trừng, vẫy tay nói: “Lục tiên sinh tới, chị em vui lắm. Chị định nấu ăn mà suýt nữa cháy cả tóc.”
Lục Thế Trừng khựng lại, ngước lên nhìn mái tóc của Văn Đình Lệ. Cô xấu hổ đến đỏ mặt.
“Em định tự nấu vài món, nhưng thất bại thảm hại. Sau này em sẽ không bao giờ vào bếp nữa. Nhưng em cược là những món này hợp khẩu vị của anh đấy. Anh thử món này trước đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT