Lục Thế Trừng tạm thời không tìm được chiếc khăn tay thứ hai, đành dùng tay áo mình lau nước mắt cho cô. Chẳng mấy chốc, cổ tay áo sơ mi bị ướt, cả tay áo vest cũng loang một mảng nhỏ. Cuối cùng, anh dùng mu bàn tay tiếp tục giúp cô lau.
Sự im lặng đầy bao dung này mang đến một sự an ủi mới mẻ cho Văn Đình Lệ, khiến cô càng không thể kiểm soát được dòng nước mắt.
Thay vì nói là khóc, thà nói đó là sự trút bỏ. Cô không rõ mình đã khóc bao lâu, chỉ biết lòng dạ cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn. Tiếng khóc dần nhỏ lại, chỉ còn những tiếng nấc, rồi thưa thớt thành những âm thanh yếu ớt.
Cuối cùng, cô cũng khóc xong.
Nhưng một tay cô vẫn nắm chặt lấy tay áo Lục Thế Trừng, không buông. Sau cơn khóc nức nở, toàn thân cô rã rời, chẳng muốn cử động hay nói chuyện. Chỉ đến khi Lục Thế Trừng nhẹ nhàng kéo tay áo, cô mới giật mình tỉnh lại.
Vì bị cô giữ quá lâu, cánh tay anh đã tê dại.
Quan trọng hơn, cổ tay áo của anh đã ướt đến mức cần phải vắt nước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT