Trong trạng thái mơ màng, Văn Đình Lệ lờ mờ nghe tiếng nói trong trẻo của Tiểu Đào. Trái tim cô run lên, vội vàng mở mắt.
Lập tức, mấy người vây quanh cô.
“Tỉnh rồi à?”
Văn Đình Lệ nhìn quanh. Căn phòng này với sắc hoa hồng quen thuộc chính là phòng ngủ của cô. Một hơi thở nhẹ nhõm thoát ra khỏi lồng ngực.
Đột nhiên, cô nhìn thấy Tiểu Đào đang ngồi bên gối. Không nghĩ ngợi, cô đưa tay định ôm chặt lấy em gái, nhưng bị thím Chu giữ lại.
“Đừng cử động vội. Hôm qua cô làm mọi người sợ chết khiếp, lúc thì khóc, lúc lại cười, rồi cứ ôm chặt Tiểu Đào không buông. Về được đến nhà, chưa nói mấy câu đã ngủ mê man. Cậu Lục lo lắng cả đêm, ngồi bên cạnh trông cô mãi. Cũng may bác sĩ nói cô không sao, chỉ là quá xúc động nên kiệt sức, lại còn bị lạnh. Những ngày tới nhất định phải nghỉ ngơi.”
Theo lời thím Chu, trong đầu Văn Đình Lệ mơ hồ vang lên tiếng súng dữ dội, từng tiếng một, xen lẫn những tiếng la hét và kêu gào. Mọi ký ức lập tức ùa về. Cô lặng lẽ cúi đầu, nhìn xuống cơ thể mình. Chiếc sườn xám mỏng manh hôm qua đã được thay bằng bộ đồ ngủ sạch sẽ. Người cô giờ không còn cảm giác lạnh lẽo, toàn thân ấm áp lạ thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play