Mặc dù thời đại này có nhiều thiếu sót, nhưng cũng có những ưu điểm của nó.

Tống Lan tin rằng cô nhất định sẽ tìm ra con đường sinh tồn phù hợp nhất cho mình, để mình và gia đình sống thoải mái hơn một chút.

Hiện tại, diễn biến sự việc cũng chứng minh kế hoạch của cô là đúng đắn, mọi thứ đang tiến triển theo kế hoạch của cô, cho đến nay vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Phong Tiếu Vân nghe thấy họ nói chuyện bên ngoài, liền vén rèm tre lên, bước ra ngoài, cười trách móc họ: "Hai người không thể đi nhanh hơn được à? Tôi đợi hai người cả nửa ngày rồi."

Triệu Quốc Đống cười liếc anh ta: "Chúng tôi không chậm trễ một phút nào, tan làm là tới ngay."

Phong Tiếu Vân không thèm để ý đến ông ta, lại vẫy tay gọi Tống Lan: "Cô nhóc, lại đây, món ăn cô muốn, ông lão đã làm xong rồi, nói trước nha, nếu ăn ngon thì sau này phải ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, không được lười biếng đâu!"

Tống Lan không rơi vào bẫy của anh ta, cười tươi đáp: "Anh nghĩ chỉ một bữa ăn là dụ được tôi à? Đâu có chuyện dễ dàng vậy, cùng lắm thì qua bữa này, tôi có thể thấy được sự thành ý của anh, muốn tôi nghe lời anh, còn lâu mới đến."

Trình Kim Thược nhìn họ đấu khẩu, cười mỉm nói: "Cô bé, mau vào ăn cơm đi, không thì món ăn nguội mất, vị sẽ kém đi nhiều."

Tống Lan gật đầu: "Vâng, cháu nghe lời ông Trình."

Phong Tiếu Vân và Triệu Quốc Đống nhìn nhau, cùng cười khổ.

Cô bé này thật không dễ dụ, người ta thường nói ăn miếng trả miếng, nhận quà phải biết ơn, nhưng cô thì sao?

Cô chỉ biết ăn thôi!

Ba người ngồi xuống trong nhà.

Phong Tiếu Vân mở nắp các đĩa thức ăn, nói với Tống Lan: "Cô nhóc, nhìn xem tôi chuẩn bị cho cô những món gì, thế nào? Không tệ chứ?"

Tống Lan ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, nhìn màu sắc tinh tế của các món ăn, không ngần ngại khen ngợi: "Thơm quá! Nhìn là muốn ăn ngay, chú Phong, chú giỏi quá, trong thời buổi này mà làm được nhiều món ngon như vậy, bái phục, bái phục!"

(Từ giờ xưng hô của Tống Lan và Phong Tiếu Vân là chú – cháu nhé )

Phong Tiếu Vân lườm cô một cái: "Cháu đừng tưởng chú không biết, cháu cũng là người giỏi, những thứ này chắc chẳng đáng gì với cháu, đúng không?"

"Ôi, bụng cháu đói quá rồi, chú Phong, ăn được chưa?"

Nhìn vẻ mặt tinh nghịch, đôi mắt đen láy của Tống Lan, Phong Tiếu Vân chỉ biết cười bất lực: "Ăn đi! Mau ăn đi! Đừng khách sáo với chú!"

Tống Lan cười lớn: "Chắc chắn cháu sẽ không khách sáo đâu!"

Phong Tiếu Vân biết mình không đấu lại cô bé này, đấu khẩu với cô, mỗi lần đều chịu thua.

Hắn ta chỉ còn cách quay sang Triệu Quốc Đống uống rượu: "Lão Triệu, chúng ta uống một ly."

Hắn ta lấy từ tủ bên cạnh ra một chai rượu Mao Đài, rót mỗi người một ly: "Nào, chúng ta cạn một ly trước."

Rồi lại nói với Tống Lan: "Cô nhóc, cháu còn nhỏ, không cần uống rượu với chúng tôi, ăn nhiều thức ăn vào!"

Tống Lan gật đầu liên tục: "Rõ, rõ, các chú uống của các chú, cháu ăn của cháu, không cần lo cho cháu."

Phong Tiếu Vân và Triệu Quốc Đống uống xong một ly, ăn vài miếng thức ăn, Triệu Quốc Đống mới hỏi hắn ta: "Lần này qua đó suôn sẻ không? Công tử Diệp không sao chứ?"

Phong Tiếu Vân gật đầu: "Không phụ lòng mong đợi, công tử Diệp đã tỉnh, nhưng tôi nghe lão Diệp nói, tai nạn lần này của cậu ấy là có người muốn giết cậu ấy, không phải tai nạn."

Triệu Quốc Đống cười nhạt: "Tôi cũng đã đoán vậy, không ngờ lại là thật! Xem ra, những người đó thật sự không muốn thấy đại lục chúng ta phát triển, không chỉ nghĩ đủ cách, mà còn dùng mọi thủ đoạn để cắt đứt con đường phát triển của chúng ta, thật quá đáng!"

Tống Lan nghe thấy Phong Tiếu Vân và Triệu Quốc Đống nhắc đến "Công tử Diệp", bản năng liền dựng tai lên nghe.

Triệu Quốc Đống chửi mắng xong, lại lo lắng hỏi Phong Tiếu Vân: "Vậy đã bắt được kẻ hại công tử Diệp chưa?"

Phong Tiếu Vân đáp: "Lão Diệp đang điều tra."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play