Tống Lan khẽ hừ một tiếng: "Em đúng là nghĩ xa thật đấy."
Cậu ta cười cầu tài: "Em chỉ là thương chị thôi mà! Giờ ngoài bọn em, lại có thêm Trịnh Lâm và sáu đứa trẻ khác, chị phải gánh vác nhiều quá."
Cô khẽ cười: "Em bớt kiếm cớ đi. Đối với chị, nuôi sống các em chẳng phải vấn đề gì lớn cả."
Mã Tiểu Hải nhanh chóng đảo mắt, tìm lý do khác: "Vậy chị cứ coi như là cho em cơ hội rèn luyện đi?"
Tống Lan nhìn vào đôi mắt cầu xin của cậu ta, lòng mềm đi: "Được thôi, vậy để chị cho các em nhiều lương thực hơn, thêm cả đồ hộp, mì sợi và thịt xông khói. Sau này đừng chạy đi kiếm tiền mỗi ngày nữa, chỉ thỉnh thoảng ra ngoài kiếm chút tiền sinh hoạt thôi."
Mã Tiểu Hải gật đầu mạnh mẽ: "Được ạ, vậy quyết định thế đi, em nghe lời chị. À đúng rồi, Tự gia nói, chị có bao nhiêu hàng, ngài ấy đều nhận hết."
Tống Lan gật đầu đáp: "Được, chị biết rồi. Trong vài ngày tới chị sẽ tìm cách gửi cho hắn ta thêm một xe hàng lớn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT