Hai ngày sau, Thái Thanh Hà trở về nước, Tống Hân là người đưa cô ra sân bay.
Trên đường đi, Tống Hân nửa thật nửa đùa lên tiếng than phiền: “Từ sau bữa tối ở Phố Người Hoa, tôi thấy bộ dạng của cô cứ mãi hồn bay phách lạc, ngay cả lúc ăn cơm với tôi cũng không tập trung. Tôi hỏi cô có chuyện gì thì cô lại không chịu nói.”
Thái Thanh Hà mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi. Cô không biết phải định nghĩa mối quan hệ giữa mình với Thịnh Dung như thế nào, và cũng không biết nên miêu tả mối quan hệ của bọn họ với người khác như thế nào. Cô và Thịnh Dung không phải đang yêu nhau, dù sao thì nếu so về tuổi tác, kinh nghiệm và môi trường sống của hai người bọn họ thật sự quá khác biệt, đôi khi nói chuyện còn phải nhờ đến Google thì mới có thể hiểu đối phương đang nói gì. Nếu phải đặt một định nghĩa, thì cô cảm thấy mối quan hệ của hai người bọn họ giống như “giao dịch” hơn, nhưng nói thẳng ra như vậy thì nghe có vẻ hơi thô thiển, hơn nữa cô không có cảm giác thực tế về điều này. Dù sao thì bọn họ chưa từng quan hệ, cô cũng không chắc đối phương có muốn quan hệ với cô hay không, nhưng gần đây Thịnh Dung thường xuyên gọi video cho cô, cô đoán đối phương ít nhất đã không còn thấy phản cảm như trước nữa, còn về bản thân cô... cô phải thừa nhận rằng cô thực sự có ham muốn với vẻ ngoài của một người đàn ông trẻ trung. Dù thỉnh thoảng cô cũng có cảm thấy đối phương đáng yêu, nhưng cô hiểu rằng cảm giác này chủ yếu là ham muốn.
Nhưng cô thật sự không thể nói ra những suy nghĩ này.
Tống Hân thấy cô không muốn nói thì đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, tôi không hỏi nữa, cô có thể giữ nó làm bị mật cho riêng mình, nhưng nửa năm sau khi tôi đến Trung Quốc đấu thầu, cô nhất định phải chiêu đãi tôi thật tốt, nếu có thể tự tay nấu cho tôi một bữa thì càng tốt.”
Thái Thanh Hà liền thở phào nhẹ nhõm: “Anh thật sự chu đáo lắm đấy. Một bữa cơm chỉ là chuyện nhỏ, hiếm khi anh về nước, cho dù có là mười bữa thì tôi cũng sẽ đích thân xuống bếp nấu cho anh.”
Tống Hân đưa cô vào sân bay, khi tạm biệt, anh ấy còn hôn nhẹ lên má cô một cái. Khi cảm nhận được đôi môi khô khốc của người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào má mình, cô lập tức cảm thấy có chút ngượng ngùng, và theo bản năng cô liền có suy nghĩ: Da mặt của mình có bị nhờn không nhỉ? (Citrine x TYT)
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT