Văn Nhân Bất Khí sững sờ tại chỗ, khuôn mặt vốn đã hốc hác dường như trong chốc lát trở nên tái nhợt hơn.
Khương Phất Y thấy đôi môi ông mấp máy, muốn nói gì đó nhưng dường như không thốt nên lời, cảm thấy ông rất thảm.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Văn Nhân Phong lén lút tới gây sự, làm mình suýt chút nữa bị đánh, Khương Phất Y lại cảm thấy chán ghét Văn Nhân thị.
Phàm Tích Tinh thúc giục: "Kêu đi, ngớ người làm gì, kêu một tiếng ca ca khó vậy sao, ta đã kêu bảy mươi tám mươi lần rồi đấy."
Văn Nhân Bất Khí dần dần lấy lại tinh thần, nở nụ cười méo mó: "Phàm huynh đúng là rất thích nói đùa."
Phàm Tích Tinh "Hừ" một tiếng, liếc xéo ông: "Văn Nhân, ngươi luôn rất thức thời, sao đột nhiên trở nên cứng cỏi thế? Ngươi không thể vượt qua cửa ải đơn giản này của ta. Nếu tên nóng nảy Thương Khắc Vũ từ Phong Nguyệt quốc trở lại, ngươi phải xử lý thế nào đây."
Văn Nhân Bất Khí khép hờ mí mắt: "Thương huynh trở về Phong Nguyệt quốc? Ta nhận được tin tức, sau khi hắn rời núi Phi Hoàng đã trực tiếp đến Bắc Hải, đến giờ còn ngồi bên bờ biển, chưa từng trở về Phong Nguyệt quốc."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT