Đúng lúc này, một người y tá đột nhiên đến kiểm tra phòng!
Dọa cho Bạch Liên Hoa lập tức rút bàn tay muốn rút ống dưỡng khí về.
Liễu Na im ắng nhẹ nhàng thở ra.
Y tá đi vào phòng bệnh, ho nhẹ hai tiếng, hỏi: "Có chuyện gì không? Đừng tùy tiện chạm vào ống dưỡng khí, bệnh nhân sẽ có nguy hiểm tính mạng."
"Vâng vâng vâng." Giọng Bạch Liên Hoa run rẩy, "Tôi, tôi chỉ muốn kiểm tra một chút."
"Được, cô ra ngoài đi." Y tá nói, "Bệnh nhân cần nghỉ ngơi." Lại hỏi, "Tại sao cô ấy bị thương nặng như vậy, trong nhà chỉ có một mình cô đến thăm vậy?"
Bạch Liên Hoa gượng cười giải thích: "Quan hệ của chị tôi với người trong nhà không tốt lắm."
"Thì ra là thế." Y tá tận tụy nói: "Vậy cô rời đi trước, chỗ này không thể để cho cô đợi quá lâu. Sáng mai lại đến."
Cuối cùng Bạch Liên Hoa nhìn thoáng qua Liễu Na, oán hận cắn môi, bất đắc dĩ rời đi.
Sau khi Bạch Liên Hoa đi, y tá đỡ thân thể của Liễu Na nằm xuống, nhìn thấy cánh tay cô đều là vết nhéo, dấu móng tay đỏ tươi, giống như là vừa lưu lại, cô ấy cảm thấy kỳ lạ, khi vừa nhấc mắt, trông thấy khóe mắt Liễu Na có nước mắt lướt qua. Y tá càng cảm thấy lạ, cầm tờ khăn giấy lau khô nước mắt cho Liễu Na rồi đi.
Liễu Na nằm ở trên giường, thân thể không động đậy được, ý thức đã từ từ rõ ràng.
Đó là thế giới trong tiểu thuyết, mà người cô xuyên qua là một người phụ nữ giống tên với mình, nếu như không có nhớ lầm, Liễu Na ở trong tiểu thuyết, là cô tiểu thư nhà giàu bị ôm nhầm từ nhỏ từ nhỏ, cô lớn lên từ nông thôn, sinh hoạt khó khăn, Sau khi lớn lên biết được chân tướng, cô trở về lấy lại tất cả thuộc về mình, lại không được cha mẹ ruột chào đón, bởi vì lòng đố kỵ mãnh liệt, đi tìm nhân vật nữ chính Liễu Liên Nhi lý luận, trong lúc đó xảy ra bất trắc, cô đã ngất tại chỗ.
Lúc này tiểu thuyết đã chuẩn bị kết thúc, sau khi cô hôn mê thì Liễu Liên Nhi trở lại nhà giàu, hạnh phúc lấy chồng, sau đó ở cạnh nam chính, không sầu không lo trôi qua một đời một kiếp.
Về phần Liễu Na, việc ngoài ý muốn ấy tác giả cuốn tiểu thuyết chỉ dùng vài câu nói qua, cuối cùng kết quả của cô như thế nào, tác giả cũng không tiếp tục viết.
Lúc ấy Liễu Na còn cảm thấy rất lạ, một cô gái chân mệnh thiên nữ chân chính lại bị một người ngoài treo lên đánh, rõ ràng Liễu Na mới thật sự là con gái nhà giàu, cũng bởi vì cô không phải nhân vật nữ chính, không giữ quy tắc nên bị ghét bỏ, bị vứt bỏ, bị chán ghét?
Lúc ấy trong lúc cấp bách Liễu Na, dành thời gian viết một bài hai vạn chữ, công kích loại tình tiết vô lý này. Về sau còn có tiểu biên đến tìm cô muốn đăng lại, đương nhiên cô cũng đồng ý.
Chỉ là... làm sao cô cũng không nghĩ tới, bởi vì một trận ngoài ý muốn mà mình đã thật sự xuyên qua biến thành Liễu Na, một cô con gái nhà giàu chân chính, một cô gái ngay cả cha mẹ ruột cũng muốn cô đi chết.
Sau đó, lúc cô xuyên qua cũng thật không khéo, lúc này chính là giây phút bi thảm nhất trong cuộc đời Liễu Na! Không có tri giác, người thực vật, mục tiêu cuộc sống chỉ có thể chờ chết.
Kết cục của cô gái nhà giàu thê thảm như vậy, không có người thân đến thăm cô, mới vừa rồi còn suýt chút nữa thì bị em gái bạch liên Hoa giết chết, người cứu cô lại là cô y tá mình chưa gặp bao giờ, cái kịch bản này cũng là đủ buồn cười.
Việc đã đến nước này, tức giận cũng vô dụng, Liễu Na chỉ có thể nghĩ cách làm cho mình động đậy trước.
Có cách nào?
Cô nhớ lại trên phim, thử động đậy ngón tay trước, một ngón một, nhưng lại khó khăn lạ thường.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra lần nữa.
Liễu Na cảnh giác.
Lương Cảnh một thân âu phục màu đen, đẹp trai ngời ngời, đi đến bên cạnh cô, không ngồi, anh chỉ đứng đấy, ở trên cao nhìn xuống, giọng nói trào phúng, "Cô chết thật rồi?"
Liễu Na chật vật động một ngón tay.
Khóe mắt Lương Cảnh lườm ngón tay của cô một lát, có ánh sáng lấp lóe: "Xem ra còn có thể động, thật đáng tiếc, nghĩa địa tôi cũng đã để phần cho cô rồi."
Liễu Na động ngón tay thứ hai. Trong lòng phẫn nộ nghĩ: "Ôi trời. Mẹ anh, cái tính này của anh. Năng lực không được. Phi, vậy mà anh lại muốn tôi chết, thuận tiện thừa kế sản của tôi đúng không?"
Lương Cảnh cười nhẹ một chút: "Đúng như cô nghĩ, tôi biết cô sợ bỏng sợ lửa, thế nhưng đầu năm nay thổ táng không hợp pháp, cô chết tôi chỉ có thể hoả táng cho cô."
Liễu Na động ngón tay thứ ba. Trong lòng gào thét: "Anh dám hỏa táng tôi, tôi sẽ nói với người khác JJ của anh ngắn như thế nào!" Mặc dù tôi cũng chưa nhìn qua.
Lương Cảnh nói: "Tôi biết cô thích hoa, đã tìm cho cô hướng có ánh mặt trời, đến lúc đó không có ai đi thăm cô, mộ phần của cô cũng sẽ có thêm chút hoa."
Liễu Na động ngón tay thứ tư. Trong lòng tức giận: "Anh dám đến mộ tôi vứt hoa, dù tôi chết đi cũng sẽ biến thành quỷ đến giết anh."
Giọng của Lương Cảnh hững hờ, "Đúng rồi, tôi muốn nói với cô, thật ra không phải tôi không được, phương diện này tôi không thích cưỡng cầu, trong lòng cô lại có thứ khác, tôi cũng không thể ép buộc, nhưng đầu tuần đột nhiên cô tới tìm tôi, còn cởi quần áo nhìn tôi..." Anh dừng một chút, dùng ngón tay mơn trớn bờ môi cô, "Tôi không muốn cô, nhớ tới tôi cảm thấy thật xin lỗi cô. Nếu như cô thật sự muốn, trước khi cô chết, tôi cũng có thể làm cô thỏa mãn một lần, cũng không thể để khi qua cầu Nại Hà cô vẫn oan uổng như vậy."
Liễu Na động ngón tay thứ năm. Cô im ắng gào thét: "Tôi …cô ấy. Mẹ nó cần bao nhiêu tiểu thịt tươi là có bấy nhiêu, tôi còn cần đến cái bao cỏ như anh à? Cút cút cút cút, mau cút đi!"
Ngón tay thon dài của Lương Cảnh cởi quần áo của cô, cởi từng hạt cúc áo, anh thấy đầu lông mày của cô hơi động, ngón tay dừng một chút, tiếp tục cởi quần áo của cô.
Cô giống như quả trứng gà được lột sạch nằm trước mặt anh, ánh trăng bao phủ ở trên người cô, có một tầng ánh sáng bao trùm, làn da của cô trắng như tuyết, sáng long lanh giống thủy tinh, nếu như không phải trong tay cô có kẹp, trên mặt có mặt nạ dưỡng khí che đậy, cô rất có năng lực làm người ta phạm tội, chỉ như vậy mà cô đã rất có sức hấp dẫn rồi.
Lương Cảnh giật cà vạt trên người, mở cúc áo sơ mi đầu tiên, tháo cà vạt xuống ném trên ghế dựa, nghiêng người tiến đến bên tai cô, thổi một hơi vào tai cô.
Liễu Na cảm thấy thân thể chậm rãi có cảm giác, cô cảm thấy mình sắp điên rồi, trên người anh có một hương vị rất dễ ngửi, mang theo mùi hormone nam tính, chui vào chóp mũi cô, cô ngửi thấy một mùi nam tính khỏe mạnh, làm một cô gái trưởng thành có phản ứng nên có.
Tay Lương Cảnh giống như đã châm lửa toàn thân cô, tay người đàn ông hữu lực, thô ráp, du tẩu trên làn trơn mịn của cô, mỗi một lần đều mang cường độ, nhưng chạm đến là thôi.
Tay của anh rơi ở trên cổ cô, môi cực nóng của anh ở bên tai cô hô hấp: "Thật ra trước kia cô đến nói muốn tôi là có ý đồ gì? Thích tôi?"
Liễu Na động lông mày, lông mi cũng run rẩy theo. Trong lòng yên lặng nghĩ: "Tôi thích anh? Anh ngắn đến ngay cả quần cũng không dám cởi, tôi sẽ thích anh? Người đàn ông ngay cả JJ cũng không dám lộ không xứng cho tôi thích!"
Lương Cảnh vuốt tóc cô ra sau tai, cười nhẹ một tiếng, đứng dậy cài cúc áo, "Liễu Na, không được thỏa mãn, lúc hoả táng cũng giữ lại chút tưởng niệm, tôi sẽ nghĩ cách, săp xếp cho cô kiếp sau biến thành con heo sủng vật của tôi, đến lúc đó tôi sẽ nướng cô, làm cho cô được hỏa táng lần nữa. Thích sự sắp xếp này không."
Lương Cảnh nói xong, cầm cà vạt trên ghế lên rồi tiêu sái rời đi.
Liễu Na động ngón tay thứ sáu, ngón tay thứ chín, ngón tay thứ mười... Tức chết người!
Thậm chí anh còn không mặc lại quần áo cho cô mà đã cút, nhỡ ngày mai có người tới thì mặt mũi của cô để ở đâu, chắc chắn là tên điên này cố ý, nhất định là cố ý muốn nhục nhã cô.
Nếu như ngay cả nỗi nhục nhã ấy cô cũng không tiếp chiêu được thì thật đúng là không bằng biến thành heo còn hay hơn!
Cô tức giận, kích động, nhục nhã, lại sợ, quần áo trên người chính là tấm màn che của mình, đồ đần cũng biết phải mặc quần áo hẳn hoi, vì tấm màn che này, Liễu Na động ngón chân, dần dần, cô có tri giác, con mắt có thể mở ra, tay chân có thể động...