Nói đến cái chết, luôn không thể tránh khỏi cảm giác nặng nề và đau buồn.
Thích Trang theo họ tới bệnh viện thành phố, hắn và Đoạn Bích Lan chưa từng có giao tình, đối với cái chết của cô ít nhiều có chút cảm thán, nhưng không để ý chuyện cô sống hay chết. Nói một cách lạnh lùng, Thích Trang thấy cô chết rồi cũng tốt.
Ít nhất cô tự giải thoát, người sống cũng được giải thoát.
Khi Đoạn Bích Lan từ chối điều trị bằng thuốc, bọn họ đã biết cô muốn chết, ba tháng thành một tháng, trong tình trạng bác sĩ nói cô không còn ý chí sống, đây đã là kết quả tốt nhất.
Họ đã sớm chuẩn bị tinh thần, biết rằng sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng vẫn không ngờ ngày đó lại đến đột ngột như vậy.
Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện vẫn gay mũi như thế, bác sĩ dẫn họ ra khỏi nhà xác, thở dài nói: "Ra đi trong giấc ngủ, đây là cách chết ít đau đớn nhất của căn bệnh này."
Vệ Biện cúi đầu dựa vào tường, không nói lời nào. Ngô Dương tuổi còn nhỏ, khóc đến nước mắt giàn giụa, đá mạnh vào tường: "Mẹ nó!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play