Trong miệng không ngừng lặp lại mấy câu nói này, trong mắt cũng tràn đầy chấp niệm, thậm chí Diệp Trường Thanh còn nghi ngờ, rốt cuộc tên này có còn ý thức hay không.
Dùng tay quơ quơ trước mặt hắn ta, không hề có phản ứng gì, miệng vẫn cứ lẩm bẩm.
“Cho ta ăn một miếng, ăn một miếng, chỉ một miếng thôi…”
Nói xong, không biết con hàng này lấy sức lực ở đâu ra mà đẩy Diệp Trường Thanh sang cạnh, nhưng hắn ta vẫn còn đứng vững, sau đó run run rẩy rẩy đi về phía chiếc nồi lớn cạnh Triệu Chính Bình.
Thấy cảnh này, Diệp Trường Thanh hoàn toàn bó tay, ngươi sắp chết rồi mà còn muốn ăn.
Khó khăn lắm mới đi đến trước nồi lớn, Triệu Chính Bình thấy vậy, có lẽ bởi vì trách nhiệm của một đại sư huynh, cho nên hắn ta nhịn đau chia một cái vỏ tôm cho tên đệ tử này.
Thịt sớm đã ăn hết, chỉ còn lại vỏ tôm mỏng dính, trong suốt, nhạt nhẽo.
Chỉ có vậy thôi mà Triệu Chính Bình còn ra vẻ trịnh trọng, đầu tiên là đỡ tên đệ tử này ngồi xuống, sau đó mới đưa vỏ tôm cho hắn ta.
“Sư đệ, là đại sư huynh, ta cũng chỉ có thể làm những việc này, từ từ ăn, ăn xong thì dưỡng thương cho tốt.”
Cảnh tượng ấm áp như vậy, đệ tử xung quanh nhìn thấy đều vô cùng xúc động, sôi nổi khen ngợi đại sư huynh.
“Đại sư huynh tốt quá.”
“Đây mới là đại sư huynh của Thần Kiếm Phong chúng ta.”
“Hành động lần này của đại sư huynh rất có phong phạm cắt thịt nuôi chim ưng của tiên hiền thượng cổ.”
Nghe thấy mọi người vừa ăn vừa ậm ờ nói lời khen ngợi, Diệp Trường Thanh đã không muốn nói thêm gì nữa.
Đó là vỏ tôm đấy, vậy mà có thể liên tưởng đến cắt thịt nuôi chim ưng? Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy miếng thịt cắt ra trong ‘cắt thịt nuôi chim ưng’ còn không bằng vỏ tôm này?
Bưng vạc trà lớn lên, Diệp Trường Thanh đi thẳng tới Thiên viện, nơi này là nơi chứa đựng nguyên liệu nấu ăn.
Đi đến bên cạnh thi thể của Giao Long nhất tộc, dự định xử lý một chút, mặc dù thông qua hệ thống, Diệp Trường Thanh đã biết xử lý thịt rồng như thế nào, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, hắn vẫn chưa thực hành bao giờ.
Giơ tay rút dao làm bếp ở sau lưng ra.
“Trước tiên cạo vảy, sau đó rút gân lọc xương…”
Miệng khẽ lẩm bẩm, ngay sau đó bổ dao xuống vảy rồng, kèm theo tia lửa bắn lên, vảy rồng không chút tổn hại.
“Đậu xanh.”
Lại thử mấy lần, cuối cùng Diệp Trường Thanh xác định, là do dao làm bếp này không ổn.
Dù sao cũng không phải thần binh lợi khí gì, muốn phá vỡ vảy rồng, quả thật làm khó dao rồi.
“Xem ra vẫn phải kiếm một con dao mới.””
Cùng với chất lượng của nguyên liệu nấu ăn tăng cao, dụng cụ làm bếp cũng phải thay mới.
Giống như một kiếm khách chân chính đều có một thanh tuyệt thế bảo kiếm thuộc về riêng mình.
Một đầu bếp chân chính, cũng nhất định phải có một con dao làm bếp thuộc về riêng mình.
Ngay khi Diệp Trường Thanh đang suy tính xem kiếm con dao làm bếp mới này ở chỗ nào, đám người Triệu Chính Bình, Từ Kiệt đã ăn uống rồi rửa dọn xong xuôi đi đến.
Nhìn thấy một mình hắn đứng trước thi thể Giao Long, Từ Kiệt tỏ vẻ kỳ lạ hỏi.
“Trường Thanh sư đệ, sao vậy?”
“Thi thể của Giao Long này cứng quá, dao của ta không xử lý được, phải đổi một con dao cao cấp hơn mới được.”
Đổi dao? Nghe thấy lời này, đám người Triệu Chính Bình lập tức vỗ ngực nói.
“Ta còn tưởng là có chuyện gì chứ, không phải chỉ là đổi dao thôi sao, chờ sư huynh đến Luyện Khí Phong đánh một con dao mới cho sư đệ là được rồi.”
“Ngươi bị ngốc đấy à, chuyện này có thể đến Luyện Khí Phong sao? Nhất định phải ra bên ngoài đặt.”
Sao có thể đến Luyện Khí Phong rèn dao chứ, được Triệu Chính Bình nhắc nhở, Từ Kiệt cũng phản ứng lại, liên tục gật đầu nói.
“Đúng đúng đúng, không thể đến Luyện Khí Phong, vậy thì đến Thiết Tượng cốc.”
Đừng thấy tên của có vẻ rất thấp cấp mà nhầm, Thiết Tượng cốc chính là tông môn luyện khí lớn nhất Đông Châu, tụ tập đông đảo Luyện khí sư tài giỏi.
Bàn về kỹ thuật, nó còn trên cả Luyện Khí Phong của Đạo Nhất tông.
Nghe thấy lời này, Triệu Chính Bình gật đầu nói.
“Thiết Tượng cốc cũng được, nhưng mà mấy lão già kia chào giá không thấp đâu.”
Muốn nhờ Thiết Tượng cốc chế tạo binh khí, chắc chắn phải trả giá, hơn nữa cái giá này cũng không nhỏ.
Đồng thời không phải ai cũng có thể diện này.
Nhưng mà, tất nhiên những thứ này không làm khó Triệu Chính Bình được, chỉ thoáng chốc, mấy người đã bắt đầu góp vốn đổi dao cho Diệp Trường Thanh.
“Như vậy đi, chúng ta gom góp một chút, nhìn xem có tài liệu luyện khí tốt nào không, góp cho Trường Thanh sư đệ đổi dao”
“Được, ta có một miếng huyền thiết ngàn năm, là tài liệu thượng giai chế tạo binh khí.”
“Tốt, chỗ này của ta có một chiếc gân hổ cấp bậc Địa Yêu, cũng có thể dùng để luyện khí.”
“Chỗ này của ta có Kim Văn Sa…”
“Chỗ này của ta có độc giác của Hắc Giác Ma Ngưu.”
“Chỗ này của ta có một chiếc chân gà đen.”
Mọi người sôi nổi mang bảo vật giấu kỹ của mình ra, đặt trên mặt bàn trước mắt, trong lúc nhất thời, ánh sáng bảo vật bắn ra bốn phía.
Vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ, nhưng trên đống bảo vật thế này lại xuất hiện một chiếc chân gà đen như mực.
Mấy người Triệu Chính Bình, Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao đều sững sờ, chân gà đen từ đâu tới?
Quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào mà các đệ tử khác cũng theo vào, đúng lúc có một tên đệ tử ngoại môn ném chân gà đen lên trên đống bảo vật.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của các sư huynh sư tỷ thân truyền, đệ tử ngoại môn này cười ngượng ngập.
“Ta cũng muốn góp chút sức mọn.”
“Cút.”
“Được rồi.”
“Trở về. đi”
“Sư huynh còn có việc?”
“Cầm chân gà đen của ngươi đi đi.”
“A.”
Lại còn không biết xấu hổ mang thứ rác rưởi này ra khoe khoang, bây giờ đang chuẩn bị tài liệu đổi dao cho Trường Thanh sư đệ đấy, thêm một chiếc chân gà đen vào là có ý gì, định chế một con dao gà đen à?
Hít sâu một hơi, mấy người Triệu Chính Bình tiếp tục gom góp tài liệu chế tạo bảo đao.
Trải qua bàn bạc, cuối cùng mấy người mới hài lòng gật đầu.
“Hẳn là tương đối rồi, mặc dù không thể chế tạo Thần binh, nhưng hẳn là đủ chế tạo Bảo binh.”
Cấp bậc binh khí chia làm Phàm binh, Linh binh, Bảo binh, Thần binh, mà mỗi cấp bậc lại chia làm thượng, trung, hạ phẩm.
“Vậy ai đi Thiết Tượng cốc đây?”
Có tài liệu rồi, giờ chỉ còn một vấn đề là ai đi.
Nghe vậy, một đệ tử nội môn trong đám đệ tử đứng ra, chủ động xin đi giết giặc.
“Đại sư huynh, để ta đi.”
Nhìn người này, Triệu Chính Bình gật đầu.
“Trần Mục sư đệ bằng lòng đi một chuyến sao? Vậy thì tốt quá rồi.”
Thực lực của Trần Mục không yếu, đủ để đứng ở mười vị trí đầu trong đệ tử nội môn.
“Đại sư huynh yên tâm, sư đệ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, dao còn người còn.”
“Tốt, vậy thì không chậm trễ thời gian nữa, sư đệ lập tức xuất phát, đúng rồi, Trường Thanh sư đệ, để Tiểu Bạch đưa Trần Mục sư đệ đi, tốc độ đi đường cũng nhanh hơn chút.”
Nhìn mấy người tự quyết định chuyện đổi dao cho mình, Diệp Trường Thanh sững sờ gật đầu, hiệu suất này cũng nhanh quá rồi, mình chỉ mới nói một câu thôi, từ đầu đến cuối có nổi một khắc không nhỉ?
Gọi Tiểu Bạch đến, để nó mang Trần Mục đến Thiết Tượng cốc một chuyến, ban đầu con hàng này không bằng lòng đâu, còn tỏ vẻ khinh bỉ liếc Trần Mục, cuối cùng vẫn là Diệp Trường Thanh nói không có dao thì không ăn được thịt rồng, Tiểu Bạch mới đành phải đồng ý.
Chỉ là cuối cùng cũng không phải Trần Mục cưỡi Tiểu Bạch đi, mà là Tiểu Bạch giơ vuốt quắp Trần Mục lên, sau đó dứt khoát bay đi.
“Các vị sư huynh yên…”
Còn đang nói chuyện, một chiếc móng vuốt bắt lấy cơ thể Trần Mục, ngay sau đó phóng lên tận trời, trong nháy mắt biến mất ở chân trời xa xăm, một lát sau mới thấy có tiếng hô to truyền tới.
“…tâm.”
Nhìn một người một hạc đã biến mất, Diệp Trường Thanh không nhịn được lo lắng nói.
“Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”