“Dung nhi, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát. Người đến tiếp ứng chúng ta sẽ tới ngay thôi!” Thẩm Văn Uyên nhẹ nhàng bẻ một cành hoa đào đưa cho nàng.
Khương Dung đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói xuyên qua tâm trí, ký ức dồn dập ùa về, cuối cùng lắng lại trong yên tĩnh.
Nàng chăm chú nhìn người trước mặt, rồi đưa mắt quan sát xung quanh…
Lúc này đang giữa mùa xuân, hoa đào nở rực rỡ, gió nhẹ thoảng qua. Trước mặt nàng là một công tử ôn nhuận, tay cầm cành hoa, ánh mắt đầy tình ý.
Cảnh tượng này…
Quá đỗi quen thuộc.
Đây chính là khung cảnh mười năm trước, khi nàng và Thẩm Văn Uyên cùng nhau bỏ trốn…
Về sau nàng luôn ảo tưởng rằng, nếu ngày hôm ấy không gặp phải bọn sơn tặc, nếu Tạ Lăng Hi không xuất hiện…
Liệu bọn họ có thể cùng nhau trải qua một đời hạnh phúc hay không?
Nhưng mãi đến khi sắp chết, nàng mới biết…
Cả đời này, nàng đã sống trong những lời giả dối.
Nực cười, đáng hận.
Không ngờ rằng sau khi chết, vừa mở mắt ra, nàng đã trở về mười năm trước.
“Đám sơn tặc mà ngươi thuê, đúng là sắp tới rồi.” Khương Dung nhìn chằm chằm vào hắn, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười đầy chế nhạo.
Sắc mặt Thẩm Văn Uyên lập tức thay đổi. Nàng làm sao biết được hắn đã thuê sơn tặc?
“Cái tát này, là ta thay cha ta đánh ngươi!” Khương Dung vung tay, cánh tay xoay tròn một cách mạnh mẽ, rồi tát thật mạnh lên mặt Thẩm Văn Uyên:
“Ông ấy đã nuôi dưỡng một kẻ vong ân bội nghĩa!”
Cha của Khương Dung và cha của Thẩm Văn Uyên từng là bạn chí cốt. Năm đó, cha Thẩm phạm tội chọc giận hoàng đế, bị tịch thu gia sản rồi lưu đày, chẳng ai dám đứng ra giúp đỡ Thẩm gia.
Chỉ có cha của Khương Dung là ngay thẳng trọng tình trọng nghĩa. Trước lúc bị lưu đày, được cha Thẩm gửi gắm, cha Khương đã nhận nuôi Thẩm Văn Uyên, cho hắn đính hôn với cô con gái vừa mới chào đời của mình, nuôi dưỡng Thẩm Văn Uyên như con ruột.
Sau lưng có không biết bao nhiêu người cười nhạo: thiên kim nhà Bá phủ mà lại đính hôn với con trai của một tội thần.
Nhưng Khương Dung chưa bao giờ bận tâm đến thân phận của hắn.
Hai người lớn lên bên nhau, là thanh mai trúc mã, từng thề non hẹn biển. Thẩm Văn Uyên còn từng nói, đời này kiếp này hắn chỉ yêu một mình nàng.
“Cái tát này, là thay cha ngươi đánh ngươi!” Không đợi Thẩm Văn Uyên kịp phản ứng, Khương Dung lại vung tay, một cái tát nữa giáng mạnh xuống bên má còn lại:
“Cha ngươi cả đời trung trực ngay thẳng, vậy mà lại có một đứa con như ngươi, đúng là xui xẻo tám đời!”
Nửa tháng trước, hoàng đế hạ chỉ triệu hồi cha Thẩm về kinh, phong ông làm Thái phó.
Thẩm Văn Uyên lập tức thay đổi thái độ, tự cho rằng mình giờ đã là con trai của một Thái phó, địa vị cao sang hơn xưa. Trong mắt hắn, Khương Dung chỉ là một cô gái mồ côi của Bá phủ sa sút, làm sao xứng làm chính thê của hắn?
Thế nhưng Khương gia đã từng cứu giúp Thẩm gia lúc khốn khó, lại nuôi hắn suốt mười lăm năm. Hắn muốn từ hôn, lại lo rằng cha mình sẽ không đồng ý. Vì thế, hắn mua chuộc bọn sơn tặc, định bắt cóc Khương Dung để hủy hoại danh tiết của nàng.
Như vậy hắn có thể danh chính ngôn thuận thoát khỏi nàng.
Chỉ là còn chưa kịp ra tay, Khương Dung đã gặp phải chuyện lớn.
Thế tử gia của Bắc Vương phủ quyền quý bậc nhất Đại Hạ đối với Khương Dung vừa gặp đã yêu, y nhờ Thái hậu hạ chỉ ban hôn, ép nàng thành thân với y.
Thẩm Văn Uyên lẽ ra nên vỗ tay hả hê vì cuối cùng cũng thoát khỏi phiền phức. Nhưng có người không muốn Khương Dung gả vào Bắc Vương phủ nên đã trả giá cao để mua chuộc hắn phá hủy hôn sự này.
Vì vậy, Thẩm Văn Uyên vừa dùng lời ngon ngọt dụ dỗ Khương Dung bỏ trốn, vừa sắp đặt cho sơn tặc mai phục giữa đường để giết nàng.
Hắn đã phụ bạc nàng, lại còn không để nàng có được một bến đỗ tốt đẹp.
Độc ác đến cực điểm.
“Thẩm Văn Uyên, ta nhất định phải moi trái tim của ngươi ra xem thử, xem xem trái tim của ngươi có phải chỉ toàn một màu đen thôi không?” Khương Dung nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy sát khí.
“Con tiện nhân này! Cô dám đánh ta!” Thẩm Văn Uyên lúc này mới hoàn hồn, cơn giận bùng lên ngùn ngụt.
Dù sao Khương Dung cũng sắp bị sơn tặc giết chết, hắn chẳng buồn đóng kịch nữa, hắn vươn tay định túm lấy cổ áo nàng…
Nhưng hắn vừa động thủ, Khương Dung đã lập tức tung một cú đá thật mạnh vào bụng hắn, khiến hắn ngã nhào xuống đất.
Chưa dừng ở đó, nàng còn giẫm mạnh xuống bụng hắn thêm lần nữa. Động tác của nàng nhanh gọn, dứt khoát, rõ ràng là từng trải qua huấn luyện.
“Á!” Thẩm Văn Uyên hét lên đau đớn, người co quắp lại, không thể đứng dậy.
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng Khương Dung lại biết võ.
Kiếp trước, vào thời điểm này, Khương Dung quả thực là một tiểu thư yếu đuối, ngay cả sinh hoạt cá nhân cũng cần có người giúp đỡ. Võ công là có người đã dạy nàng trong mười năm nàng ở Bắc Vương phủ.
“Cô cứ chờ đấy!” Thẩm Văn Uyên hung dữ đe dọa.
Khương Dung cười khẩy rồi dùng chân đá Thẩm Văn Uyên như thể đang đá một bao cát. Hắn bị đá đến nỗi máu me đầm đìa, ngay cả kêu đau cũng không còn sức.
Xa xa có tiếng vó ngựa rầm rập vang lên, một nhóm sơn tặc bịt mặt ùn ùn kéo đến.
Trong mắt Thẩm Văn Uyên lóe lên một tia hy vọng, hắn nghiến răng cười lạnh: “Khương Dung, lần này cô chết chắc rồi…”
Thiếu nữ đang đá hắn như một món đồ chơi vẫn giữ dáng vẻ ung dung, điềm nhiên không chút sợ hãi.
Nàng biết đám sơn tặc sẽ nhanh chóng xuất hiện. Nhưng Thẩm Văn Uyên đang chờ sơn tặc, nàng cũng đang chờ một người.
Ánh mắt Khương Dung nhìn về phía xa, một bóng người quen thuộc từ trong rừng đào hiện ra.
Thiếu niên anh tuấn cưỡi trên lưng con ngựa trắng, lông mày sắc như kiếm, ánh mắt sáng như sao, phong thái tiêu sái tuỳ tiện, tựa ngọc thụ lâm phong.
Bộ hỉ phục đỏ rực càng tôn lên khí chất và vẻ đẹp độc nhất vô nhị của y.
Thế tử Bắc Vương — Tạ Lăng Hi.
Phía trước là sơn tặc, phía sau là Tạ Lăng Hi.
Kiếp trước Khương Dung hận y thấu xương, thậm chí nàng còn chạy về phía sơn tặc, thà chết dưới tay bọn chúng còn hơn để y bắt về.
Nhưng bây giờ…
Khương Dung cố ý bày ra vẻ mặt hoảng hốt, sợ hãi, nàng nắm lấy vạt váy, bước chân lảo đảo, dáng vẻ chật vật chạy về phía y.