Nghe Sở Oản Oản gọi Nhan Thanh Nguyệt là "mẹ", Yêu ma ăn hồn giật mình: "Cô là con gái của Địa Mẫu? Sao có thể?? Cô ta mới bao nhiêu tuổi??? Con người nhỏ tuổi đã có thể sinh con hả?"
Bạch Cảnh Mặc không muốn nghe giọng Yêu ma ăn hồn, liền phong ấn mắt và miệng ông ta lại. Sở Oản Oản để Ụ Ụ lấy ra một bộ quần áo từ ngọc bội cho Nhan Thanh Nguyệt mặc.
Khi mặc quần áo, cô gái từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Sở Oản Oản, trong mắt Nhan Thanh Nguyệt lóe lên sự ngây thơ của trẻ con.
"Chị ơi, chị là ai?"
Nghe Nhan Thanh Nguyệt gọi, Sở Oản Oản không nhịn được mà ho nhẹ: "Ờm... đừng gọi tôi là chị, gọi là Oản Oản đi, tôi đến cứu cậu."
"Cứu em?" Nhan Thanh Nguyệt nghiêng đầu nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra: "À! Em nhớ rồi, có một lão già què chân bắt em đến đây, sau đó em ngủ mất."
Cô gái tò mò nhìn xuống cơ thể mình, thốt lên: "Ơ, tay em sao lại dài thế này? Cả chân nữa, sao lại dài thế này?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT