Quan Thư Tuyết dừng bước chân lại.

"Hãy nghĩ về cuộc sống hiện tại của cô, cô có cam lòng không? Nếu là tôi, tôi sẽ không quan tâm đến cơ thể tàn tạ này. Chỉ có tiền mới giúp cô đạt được những gì cô mong muốn, sống cuộc sống mà cô ước ao, và cô chỉ cần trả một cái giá rất nhỏ nhoi."

Giọng nói của người đàn ông như có ma lực, lôi kéo Quan Thư Tuyết trở lại căn phòng. Khi cánh cửa đóng lại, cô ta hít một hơi thật sâu: "Ông có thể trả cho tôi bao nhiêu tiền?"

Người đàn ông cười, tháo kính râm, lộ ra đôi mắt lạnh lẽo: "Điều đó phụ thuộc vào việc cô có thể đánh đổi bao nhiêu."

Quan Thư Tuyết nắm chặt tay, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.

Người đàn ông nhìn cô ta từ trên xuống dưới, rồi tỏ vẻ chán ghét: "Thật lòng mà nói, ngoại hình của cô ở đây chỉ thuộc loại hạng hai, nhưng được cái là sạch sẽ, có người sẽ thích."

Nói xong, người đàn ông đứng dậy bước đến trước mặt Quan Thư Tuyết, dùng tay nâng cằm cô ta lên, nhìn cô ta như đang kiểm tra một món hàng.

"Một cô gái có làn da thô ráp như vậy, hẳn là gia cảnh rất tệ, phải không?"

Quan Thư Tuyết cúi mặt nói: "Cha tôi vì cứu tôi mà mất đôi chân, mẹ tôi chê ông ấy không kiếm được tiền nên đã đưa tôi đi tái hôn. Sau đó, bà ấy lại sinh một đứa con trai và không quan tâm đến tôi nữa."

Ánh mắt người đàn ông thoáng qua một tia khinh bỉ, sau đó, hắn ta cầm chiếc kéo trên bàn trà lên và cắt toạc áo của Quan Thư Tuyết.

Cô ta hoảng sợ lùi ra sau, nhưng bị người đàn ông quát dừng lại: "Đừng động đậy!"

Quan Thư Tuyết toàn thân run rẩy như cầy sấy: "Ông... ông định làm gì?"

Người đàn ông bình thản xé toạc áo của cô ta, vừa tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Cô cần tiền là vì bản thân hay vì người khác?"

"Cha tôi mất đi đôi chân rồi lại bị viêm phổi, thường xuyên phải uống thuốc. Học bổng trước đây tôi nhận được đã dùng hết cho ông ấy, cộng thêm khoản trợ cấp xã hội của ông ấy vẫn không đủ." Quan Thư Tuyết nghẹn ngào nói.

"Cô là một đứa con hiếu thảo." Người đàn ông nhếch môi cười, dường như thật lòng khen ngợi cô ta.

Ánh mắt của Quan Thư Tuyết tối lại: "Tôi không hoàn toàn vì ông ấy, mà còn là vì bản thân tôi, tôi không muốn sống cuộc sống hiện tại nữa."

"Con người đều muốn vươn lên, đó là lẽ thường tình."

Cùng với cuộc trò chuyện, Quan Thư Tuyết dần bình tĩnh lại.

Lúc này, trên người cô ta gần như không còn mảnh vải che thân, lòng tự trọng bị thực tế xé nát hoàn toàn, điều này đồng nghĩa với việc cô ta đã bước vào con đường không có lối về.

Người đàn ông dường như rất hài lòng với biểu hiện của Quan Thư Tuyết: "Tốt lắm, cô thích nghi rất nhanh."

"Khi nào tôi có thể bắt đầu làm việc?" Cô ta hỏi.

"Hãy đến đây trước tám giờ tối, thời gian này không ảnh hưởng đến việc học của cô, đúng không, sinh viên đại học?"

Người đàn ông nhếch mép cười, như đang mỉa mai.

Quan Thư Tuyết siết chặt tay: "Tôi hiểu rồi."

Cô ta định rời đi nhưng chợt nhận ra quần áo của mình đã bị xé nát, trong tình trạng này, cô ta không thể ra ngoài.

Người đàn ông nhìn thấy sự lúng túng của Quan Thư Tuyết, búng tay một cái.

Người phục vụ bên ngoài liền bước vào, trên tay cầm một bộ quần áo.

Một người lạ khác bước vào, Quan Thư Tuyết căng thẳng che lấy cơ thể mình.

Nhưng người phục vụ dường như đã quen với cảnh này, đặt quần áo xuống rồi rời đi. Người đàn ông châm một điếu thuốc: "Mặc vào đi."

Quan Thư Tuyết nhìn chiếc váy trắng trên bàn, cô ta thề rằng đây là chất liệu thoải mái nhất mà mình từng chạm vào trong đời.

"Chiếc váy này... rất đắt phải không?" Quan Thư Tuyết cẩn thận hỏi.

Người đàn ông cười nhẹ: "Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, sau này quần áo cô mặc sẽ không bao giờ kém hơn thế này."

Quan Thư Tuyết cầm lấy chiếc váy, cẩn thận mặc vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play