"Thầy Hiệu trưởng Mộc, thầy đã dồn hết tâm huyết vào việc giáo dục, hiện nay sự nghiệp thành công, phải chăng thầy nên quay lại quan tâm con cái mình?"

Mộc Hoài Viễn ngạc nhiên: "Em nói vậy là sao?"

Sở Oản Oản nhàn nhạt trả lời: "Vài ngày nữa thì thầy sẽ hiểu, nếu thầy nghe lời em mà xem qua tình hình con trai mình, có lẽ sẽ có cơ hội thay đổi."

Nói xong, cô quay người rời đi.

Mộc Hoài Viễn nhíu mày, chỉ cảm thấy lời của bạn học này rất kỳ lạ. Con của ông ta từ nhỏ đã hiểu chuyện, nghe lời, thành tích học tập xuất sắc, phẩm chất tốt, chưa bao giờ khiến ông ta phải lo lắng.

Lời nói của Sở Oản Oản, Mộc Hoài Viễn nhanh chóng quên bẵng đi.

Ra khỏi hội trường, Ninh Hinh và Thang Thiển tò mò hỏi: "Oản Oản, vừa rồi cậu đã nói gì với thầy hiệu trưởng vậy?"

Sở Oản Oản khẽ thở dài: "Mộc Hoài Viễn cả đời này đối xử tốt với tất cả mọi người, chỉ duy nhất là không tốt với con trai ông ấy."

Ninh Hinh và Thang Thiển ngơ ngác: "Hả? Nghĩa là sao?"

"Không có gì đâu, đã mười một giờ rồi, chúng ta đi ăn trưa thôi!" Cô cười nói.

"Đối diện trường mình có một quán lẩu, được đánh giá rất cao, chúng ta thử đi!" Ninh Hinh đề nghị.

"Tớ không có ý kiến." Sở Oản Oản gật đầu.

"Đã lâu lắm rồi tớ không ăn lẩu, chúng ta đi thôi!" Thang Thiển cười nói.

"Chúng ta có nên gọi Quan Thư Tuyết không?"

Thang Thiển nghĩ một lúc rồi đáp: "Chắc cô ấy sẽ không đi đâu, chúng ta gửi vị trí cho cậu ấy, cậu ấy đến thì tốt, không đến thì cũng không sao."

"Ừ." Ninh Hinh gật đầu.

Quan Thư Tuyết đang vội vàng đi làm thêm ở quán ăn thì nhìn thấy tin nhắn, bàn tay siết chặt. Sau một lúc im lặng, cô ta gõ bàn phím: Không cần, cảm ơn!

Nhưng ngay trước khi gửi đi, cô ta lại xóa hết.

Quan Thư Tuyết cất điện thoại vào túi, bước thẳng đến cổng trường.

Đúng lúc đó, điện thoại cô ta lại reo, là cuộc gọi từ "Cha".

Thấy hai chữ "Cha" hiện trên màn hình điện thoại, khuôn mặt Quan Thư Tuyết không hiện lên niềm vui mà là nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong tâm hồn.

Chuông điện thoại reo càng lúc càng gấp, Quan Thư Tuyết run rẩy bấm nút nghe: "A... alo?"

"Tiểu Tuyết à, bệnh cũ của cha tái phát rồi, con có tiền không, gửi cho cha một nghìn để đi khám bệnh nhé."

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói yếu ớt, nước mắt Quan Thư Tuyết lập tức trào ra: "Cha, con lấy đâu ra tiền mà gửi cho cha giờ?"

"Con không có tiền thì không thể xin mẹ con sao? Người đàn ông mà mẹ con tái hôn có tiền mà!"

"Con đã nói rất nhiều lần rồi, con không có tiền, tiền sinh hoạt của con bây giờ đều do con tự làm thêm kiếm được!" Quan Thư Tuyết vừa khóc vừa nói.

"Tiểu Tuyết, cha xin lỗi! Cha cũng không muốn làm phiền con, nhưng cha không có chân, không làm được gì, cha chỉ còn có mình con, cha không muốn chết!"

Người đàn ông ở đầu dây bên kia cũng nức nở.

"Năm đó nếu không phải vì cứu con, chân cha đâu phải bị cưa, mẹ con cũng không đưa con đi tái hôn, nếu con không lo cho ba, cha chỉ còn con đường chết thôi!"

Quan Thư Tuyết siết chặt đôi tay, nước mắt chảy xuống từng giọt trên chiếc áo ngắn tay cũ nát. Không biết đã khóc bao lâu, cũng không biết đã đi đến đâu, ánh mắt cô ta dừng lại trên một bảng tuyển dụng cũ kỹ.

Một tờ thông tin tuyển dụng đã ố vàng thu hút sự chú ý của cô ta.

[Quán chúng tôi cần tuyển gấp nhân viên phục vụ lâu dài, yêu cầu từ 18 đến 25 tuổi, ngoại hình ưa nhìn, thu nhập hàng ngày từ 500 đến 1000. làm càng nhiều, thu nhập càng cao... 00

Năm trăm đến một nghìn!

Đồng tử của Quan Thư Tuyết co lại.

"Alo! Alo! Tiểu Tuyết!"

Giọng nói ở đầu dây bên kia kéo cô ta trở về thực tại.

"Cha, cha chờ con một chút, tối nay con sẽ gửi tiền cho cha."

"Được... được, Tiểu Tuyết, cha xin lỗi con, cha..."

Giọng nói ở đầu dây bên kia chưa dứt, Quan Thư Tuyết đã cúp máy, vội vàng gọi vào số liên lạc trên thông tin tuyển dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play