Nước mắt của Quan Thư Tuyết càng tuôn rơi dữ dội hơn.
Ông trời thật bất công, tại sao cùng là con người mà mình lại kém xa người khác như vậy?
Nếu như có cha mẹ như thế này, thì tốt biết bao...
Không biết đã khóc bao lâu, cô ta mới đứng dậy, loạng choạng quay lại ký túc xá. Ba người kia vội chạy tới hỏi: "Sao rồi?"
Quan Thư Tuyết lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe, rồi ngồi lên giường khóc nức nở.
"Quan Thư Tuyết, cậu đừng khóc nữa, thầy nói sao?" Thang Thiển hỏi.
"Cậu nói đi, bọn mình còn có thể giúp cậu nghĩ cách mà!" Ninh Hinh lo lắng nói. Sở Oản Oản nhíu mày nhìn Quan Thư Tuyết, chỉ có thể thở dài bất lực.
Gia đình của Quan Thư Tuyết đã tạo nên tính cách của cô ta, cũng khiến cô ta trở nên yếu đuối, gặp chuyện gì thì ngoài khóc ra, không biết làm gì khác.
Thấy Quan Thư Tuyết chỉ khóc mà không nói gì, Ninh Hinh và Thang Thiển đành chịu, chỉ có thể để cô ta khóc. Sở Oản Oản nhìn đồng hồ, đã sáu giờ bốn mươi phút, bảy giờ cô còn phải tham dự cuộc họp lớp, bây giờ phải xuất phát rồi: "Ninh Hinh, Thang Thiển, tớ phải đi đến lớp rồi."
"Em đi cùng với chị." Ninh Hinh nhanh chóng nói.
"Vậy tớ cũng đi, ở ký túc xá ngột ngạt quá." Thang Thiển nói.
Ninh Hinh nhìn về phía Quan Thư Tuyết, thấy cô ta vẫn còn thút thít nên cẩn thận hỏi: "Thư Tuyết, cậu có muốn đi cùng không?"
Quan Thư Tuyết không trả lời, cô ta cũng không hỏi thêm, lấy điện thoại và thẻ sinh viên rồi cùng với Sở Oản Oản và Thang Thiển ra ngoài.
Ra khỏi ký túc xá, Ninh Hinh thở phào nhẹ nhõm: "Thư Tuyết khóc thật sự làm người ta cảm thấy áp lực."
"Đúng vậy! Không biết thầy chủ nhiệm nói gì mà cô ấy khóc như thế." Thang Thiển thở dài.
Sở Oản Oản không nói gì, nhưng điện thoại của cô vang lên, là tin nhắn từ Quan Thư Tuyết: [Đừng nói với ai về việc mình làm nhân viên vệ sinh được không, tôi cầu xin cậu!]
Sở Oản Oản thở dài bất lực rồi trả lời: [Tôi sẽ không nói với ai, nhưng tôi nghĩ sống bằng nỗ lực của mình không có gì đáng xấu hổ."
Quan Thư Tuyết không nhắn lại nữa.
"Chị Oản Oản, chị đang xem cái gì vậy?" Ninh Hinh hỏi.
"Không có gì, chị đến nơi rồi, hai người muốn vào cùng hay đợi ở ngoài?" Sở Oản Oản hỏi.
"Bọn em sẽ đợi ở lớp bên cạnh."
"Được."
Sở Oản Oản gật đầu rồi đi vào lớp.
Vì là buổi họp lớp đầu tiên nên mọi người đến khá sớm, nhưng khoa của họ ít người, dù đến đủ vẫn không ngồi kín lớp. Cô tùy ý chọn một chỗ ngồi và chờ buổi họp bắt đầu.
Bỗng nhiên, Sở Oản Oản cảm thấy có người ngồi bên cạnh, quay lại nhìn thì thấy đó là Lương Du Du. Cô chỉ nhìn người kia một cái rồi không nói gì.
Lương Du Du chỉnh lại gọng kính, hơi nghiêng đầu nhìn Sở Oản Oản, trong mắt lóe lên chút ghen tị. Bỗng nhiên cô ta hỏi: "Này, nghe nói cậu từ miền núi đến à?"
Sở Oản Oản khẽ gật đầu.
"Nhà cậu chắc rất nghèo phải không?" Lương Du Du lại hỏi.
Sở Oản Oản không khỏi cau mày, sao câu hỏi của người này lại kỳ lạ như vậy?
"Đúng là rất nghèo." Cô vẫn trả lời.
Sư phụ cô đi ra tay cứu giúp người khác, gặp người nghèo khổ thì không lấy tiền, đôi khi còn phải bỏ tiền túi ra. Dù có nhận được nhiều từ những người giàu có, cũng đem đi quyên góp hết, vì vậy môn phái thực sự rất nghèo.
Lương Du Du cúi đầu nhìn quần áo của Sở Oản Oản. Hôm nay cô mặc bộ đồ cũ, áo sơ mi đã giặt đến phai màu, chất liệu cũng rất bình thường.
"Nhìn ra rồi, quả thật là rất nghèo." Lương Du Du nói.
Sở Oản Oản cau mày, cô nghèo thì liên quan gì đến cô ta?
"Ngày ở nhà chắc cậu khổ lắm, nhà tôi ở thành phố, cha mẹ tôi làm chút việc kinh doanh nhỏ, coi như là có tiền. Nếu cậu có khó khăn gì, cứ nói với tôi."
Sở Oản Oản quay sang nhìn Lương Du Du, cau mày: "Xin lỗi, cuộc sống của tôi rất thoải mái, dù ở nhà hay ở đây."