Theo lệnh của cô, Tiểu Hoa lập tức từ trong túi nhảy ra, thân thể chỉ bằng ngón tay nhanh chóng phình to, cắn vào thân thể mèo yêu.

Nọc độc thấm vào, sự vùng vẫy của con mèo càng lúc càng yếu đi.

"Rắn... Rắn yêu, mày dám giúp loài người!" Nó tức giận nói.

Tiểu Hoa không thèm để ý đến mèo yêu, sau khi hút gần hết sức mạnh của nó, con rắn trở lại hình dạng ban đầu và quay về tay Sở Oản Oản.

"Làm tốt lắm." Cô khen ngợi.

Tiểu Hoa cọ cọ vào ngón tay Sở Oản Oản, sau đó quay trở lại vào túi.

Sức mạnh của mèo yêu đã gần như bị Tiểu Hoa hút cạn, và nó cũng đã trúng độc của con rắn, lúc này đang hấp hối. Sở Oản Oản nhìn nó: "Vạn vật trên thế gian này đều có linh tính, nhưng ít người có được duyên phận. Mày đã có tư cách thành tiên, sao lại muốn gia tăng sát nghiệp?"

"Hừ! Những kẻ tôi giết đều là những kẻ đáng chết!" Mèo yêu lạnh lùng đáp.

Sở Oản Oản nhíu mày: "Ai là người đáng chết?"

"Họ đã hành hạ bao nhiêu đồng loại của tôi, chẳng lẽ tôi không nên báo thù sao? Nhìn xem những cái xác mèo kia, tất cả đều bị người đó đánh chết không thương tiếc!"

Sở Oản Oản mím môi, không nói gì. Sau một hồi im lặng, cô nói: "Những con mèo đó sẽ được tôi chôn cất tử tế."

Con mèo có hơi giật mình: "Cô muốn chôn cất những con mèo đó? Tại sao? Cô không nghĩ rằng mạng mèo rất rẻ rúng à?"

"Sinh linh trên thế gian không phân cao thấp, người phạm lỗi nên chịu trừng phạt, yêu phạm lỗi cũng nên chịu trừng phạt." Sở Oản Oản nói.

Mèo yêu cười khổ một tiếng: "Tôi muốn giết cô nhưng cuối cùng lại thất bại dưới tay cô, nay đã mất hết yêu lực, cái chết là chuyện sớm hay muộn, không cần cô ra tay."

Nói xong, nó ho ra một ngụm máu tươi.

"Nếu có kiếp sau, tôi không muốn làm mèo, bị người ta tùy tiện lăng nhục, dẫm đạp nữa!"

Sau khi nói xong câu này, mèo yêu đã không còn thở.

Sở Oản Oản khẽ nhíu mày, sau đó gọi điện cho Lâm Tri Thu.

Rất nhanh, anh ta đã đến. Những xác mèo đã được cô đựng vào túi, một số thân thể bị phân xác cũng đã được khâu lại bằng kim chỉ.

"Sư muội, cổ... cổ của em không sao chứ!" Lâm Tri Thu lo lắng nhìn vết máu trên cổ Sở Oản Oản.

Cô lắc đầu, cười nói: "Sư huynh, em không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, những con mèo này em sẽ đưa đi chôn cất, chỗ này nhờ anh nhé."

Sở Oản Oản đang chuẩn bị rời đi, Lâm Tri Thu liền nói: "Em định đi đâu, để anh đưa em đi!"

Bạch Cảnh Mặc thấy vậy, liền đứng chắn trước mặt cô: "Không cần anh đưa, cô ấy muốn đi đâu, có tôi đưa đi là được."

Lâm Tri Thu nhíu mày nhìn anh ta: "Cậu là ai?"

"Tôi tên là Bạch Cảnh Mặc, không đổi tên không đổi họ!"

"Đại thiếu gia nhà họ Bạch?"

Bạch Cảnh Mặc kiêu ngạo nhướng mày: "Đúng vậy, tôi chính là đại thiếu gia của nhà học Bạch!"

Lâm Tri Thu nhìn Sở Oản Oản, nhíu mày: "Bạch Cảnh Mặc là một kẻ đa tình, sao em lại quen biết với cậu ta?"

"Ê, nói tiếng người coi, cái gì gọi là đa tình hả?" Bạch Cảnh Mặc tức giận nói.

Đối phương bất mãn nhìn anh ta: "Đại thiếu gia nhà họ Bạch đổi bạn gái còn nhanh hơn đổi quần áo, không phải là đa tình sao?"

"Anh nói cái gì thế! Đừng tưởng tôi không dám động tay chỉ vì anh là sư huynh của cô gái này!"

"Động tay thì sao, tôi có sợ cậu không?" Lâm Tri Thu lạnh lùng nói.

Bạch Cảnh Mặc và Lâm Tri Thu giằng co nhau, không ai chịu nhường ai, cả hai càng lúc càng đến gần nhau. Vừa lúc tình hình sắp bùng phát, Sở Oản Oản ở bên cạnh bất ngờ đã lên tiếng: "Các anh... định hôn nhau à?"

Lâm Tri Thu và Bạch Cảnh Mặc cùng lúc quay đầu nhìn cô.

Sở Oản Oản nhún vai: "Tôi có thể nhường chỗ cho hai người."

Lâm Tri Thu và Bạch Cảnh Mặc lườm nhau một cái rồi buông tay ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play