Sở Oản Oản quỳ một chân trên mặt đất, cúi người nhìn vào bên trong.
Tối đen như mực, không thấy gì cả.
"Cô gái, cô đang nhìn cái gì thế?" Bạch Cảnh Mặc tiến lại và quỳ xuống: "Cô đang nhìn cái gì vậy?"
"Suỵt!" Sở Oản Oản ra hiệu cho anh ta giữ im lặng. Cô mơ hồ nghe thấy một tiếng động phát ra từ bên trong cửa, nhưng tiếng rất nhỏ.
Bạch Cảnh Mặc nghi ngờ nhíu mày: "Cô đang làm gì thế?"
"Có tiếng động ở bên trong." Sở Oản Oản nói.
"Có lẽ là chủ tiệm đang ở bên trong, họ không mở cửa, cô đợi ở đây cũng vô ích thôi."
"Là tiếng mèo kêu." Cô nói giọng trầm.
Bạch Cảnh Mặc không nhịn được cười: "Bây giờ người nuôi thú cưng rất nhiều, nghe thấy tiếng mèo kêu không phải là chuyện bình thường sao?"
Sở Oản Oản nhìn quanh, hiện tại là buổi trưa, trong trung tâm thương mại không có nhiều người. Lợi dụng lúc không ai chú ý, cô lấy Tiểu Hoa ra.
Bạch Cảnh Mặc vừa thấy Tiểu Hoa liền hoảng sợ, lùi lại liên tục: "Rắn... Rắn!"
"Làm gì mà hốt hoảng thế, Tiểu Hoa không cắn người đâu."
Sở Oản Oản đặt Tiểu Hoa xuống cạnh cửa: "Em vào xem thử xem bên trong đang có chuyện gì xảy ra."
Tiểu Hoa gật đầu, rồi lướt qua khe hở dưới cửa vào bên trong.
Bạch Cảnh Mặc trợn tròn mắt nhìn cô: "Sao cô lại mang theo rắn vậy?"
"Tiểu Hoa là thú cưng của tôi, nó không cắn anh đâu, đừng sợ."
"Ai... ai sợ chứ, tôi chỉ sợ nó làm tổn thương cô thôi." Bạch Cảnh Mặc cố tỏ ra bình tĩnh. Sở Oản Oản không nhịn được mà mỉm cười, nhưng không vạch trần anh ta.
"Này, cô cho con rắn đó vào trong làm gì thế? Nếu như bị chủ tiệm phát hiện rồi đánh chết nó thì sao?" Bạch Cảnh Mặc tò mò hỏi.
"Bên trong có chuyện, tôi để nó vào thám thính một chút." Sở Oản Oản nói.
"Bên trong có thể có chuyện gì?"
Ngay khi anh ta vừa dứt lời, Tiểu Hoa đã trườn ra từ bên trong, trong miệng nó còn ngậm một mảnh thịt đỏ có lông.
"Nó đang cắn cái gì thế? Trông ghê tởm quá!" Bạch Cảnh Mặc nhăn mặt lại.
Tiểu Hoa để vật đó xuống, bò lên vai Sở Oản Oản và dường như đang thì thầm vào tai cô. Sở Oản Oản dần nhíu mày, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
"Chị biết rồi, Tiểu Hoa vất vả quá!" Cô vuốt ve đầu con rắn.
Tiểu Hoa được khen ngợi, vui vẻ vẫy đuôi rồi trở lại túi xách. Sở Oản Oản lấy từ túi ra một túi nhựa và cho mẩu thịt mà Tiểu Hoa đã ngậm vào đó.
"Này, cô đang làm gì thế? Cái vừa rồi là cái gì vậy?" Bạch Cảnh Mặc nhăn mày hỏi.
"Là thịt mèo." Sở Oản Oản nói.
"Thịt mèo!!!" Bạch Cảnh Mặc giật mình : "Rất ít người ăn thịt mèo, sao lại có thịt mèo ở đây?"
"Phải vào bên trong mới biết được."
Sở Oản Oản cố gắng kéo cửa cuốn lên, nhưng cửa cuốn bị khóa chặt, không thể mở ra.
"Cô muốn vào trong à?" Bạch Cảnh Mặc bỗng nhiên nhướn mày nhìn cô.
"Anh có cách nào không?" Sở Oản Oản nhăn mày.
"Gọi một tiếng 'anh trai', tôi sẽ nói cho cô biết." Bạch Cảnh Mặc đắc ý cười.
Sở Oản Oản lấy Tiểu Hoa ra: "Nếu anh không nói, tôi sẽ để Tiểu Hoa cắn anh."
Đối phương vừa nhìn thấy Tiểu Hoa liền lùi lại vài bước, cắn răng nói: "Đây là thái độ xin người ta sao?"
Sở Oản Oản mỉm cười: "Đe dọa cũng là một hình thức xin xỏ."
Bạch Cảnh Mặc lườm cô một cái: "Cô giống hệt Ninh Thần, đều là một bụng kế bẩn."
Dù miệng nói vậy, nhưng anh ta vẫn rút điện thoại ra và gọi điện: "A lô, quản lý Ngô à? Gửi chìa khóa của cửa hàng trà sữa ở tầng ba trung tâm thương mại Vĩnh Liên đến đây."
"Vâng thưa thiếu gia, tôi sẽ lập tức tới ngay."
Bạch Cảnh Mặc cúp điện thoại và kiêu ngạo cười: "Cứ chờ xem, chìa khóa sẽ được gửi tới ngay."
"Trung tâm thương mại này là của nhà anh à?" Sở Oản Oản hỏi.
"Đúng vậy! Toàn bộ tòa nhà trung tâm thương mại này là của nhà tôi, tất cả các cửa hàng ở đây cũng như nhân viên của nó, đừng nói là chìa khóa, dù cô phá cửa cũng không sao cả."
"Anh phải nói sớm chứ!"