Tô Thanh Y vẫn giữ nụ cười, thở dài một tiếng, ánh mắt sâu thẳm, y nhìn Thích Dung một lúc lâu rồi đầy hàm ý mà nói: “Bất kể ta làm gì, đều là vì tốt cho Thanh Thanh.”
Thích Dung suýt nữa bật cười thành tiếng, không nói đến việc Tô Thanh Thanh có đồng ý hy sinh danh dự của cha mẹ mình để đạt được gì hay không, hiện tại ngay cả Tô Thanh Thanh cũng đã trở thành nạn nhân, đi lại trong giang hồ khó tránh khỏi bị người ta chỉ trỏ. Vậy mà Tô Thanh Y có thể thản nhiên nói rằng làm vậy vì tốt cho nàng ấy, thứ tình cảm và sự vô liêm sỉ này quả là không ai có thể sánh bằng.
Khóe môi nàng giật nhẹ, thở dài: “Hy vọng Thanh Thanh cô nương thật sự có thể nhận ra tấm lòng của ngươi.”
Tô Thanh Y tự tin nói: “Muội ấy sẽ hiểu.”
Lời không hợp ý thì nửa câu cũng là thừa, Thích Dung và Tô Thanh Y vốn không ưa gì nhau, thực sự không cần thiết phải lãng phí thời gian ở đây, thêm một câu cũng chỉ là hành hạ lẫn nhau.
Nói xong, Thích Dung bước nhanh về phía cổng lớn của lầu Hóa Vũ, định dẫn đường vào bên trong.
Nhưng Tô Thanh Y lại ngăn cản nàng: “Thích cô nương, cô thật sự muốn vào lầu Hóa Vũ sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play