Khi hắn dần mất đi hơi thở lại đột ngột khỏi hẳn, Thích Dung kết hợp với Khô Mộc Phùng Xuân mà giang hồ tranh nhau giành lấy, nàng cũng mơ hồ đoán được.
Vậy nên chuyện hắn có Khô Mộc Phùng Xuân là thật, vậy lời đồn hắn đội mồ sống dậy có phải là thật không? Trạng thái hôn mê của hắn chẳng khác gì với người đã chết, nếu như không phải lang trung giang hồ Nhan Dự kia kịp thời đuổi đến, e là nàng cũng ngỡ rằng Phương Hủ Chi đã tắt thở, đào bừa một cái hố chôn hắn rồi.
Còn nữa, bệnh cũ lắm lúc lại tái phát của hắn có liên quan gì đến Khô Mộc Phùng Xuân không? Tại sao hắn luyện Khô Mộc Phùng Xuân nhưng nội lực lại không ổn định, sức khỏe còn tệ như vậy?
Có phải Khô Mộc Phùng Xuân là thứ nguy hiểm đến tính mạng như vậy không...
Phương Hủ Chi chống tay lên mặt nhìn Thích Dung đang thỉnh thoảng chau mày, đôi lúc thở dài, rất khó dùng từ ngữ để miêu tả sắc mặt nàng, đôi mắt chan chứa sự đồng tình, hắn vẫn luôn cảm thấy ánh mắt khi nàng nhìn hắn giống hệt như đang nhìn một chú chó nhỏ bên vệ đường.
Một hồi lâu, Thích Dung mới nói: "Căn bệnh cũ của huynh cũng là vì Khô Mộc Phùng Xuân hả?"
Nàng hơi cụp mắt, hàng mi dài che khuất cả đôi mắt, con tim của Phương Hủ Chi bỗng như hẫng đi một nhịp, nụ cười cũng đơ cứng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play