Thích Dung không thể hiểu nổi, thậm chí còn cảm thấy buồn bực.
Trịnh Quan Âm và Diêm La sống là tình nhân của nhau, vậy thì càng không cần phải cung kính cúi đầu với Diêm La sống mới đúng, tại sao lại sợ hắn ta đến vậy, chẳng lẽ Diêm La sống đối xử tệ bạc với nàng ta lắm sao?
Hai người họ bay vút qua một cây tùng cao lớn Phương Hủ Chi mới từ từ chậm lại, thấy nàng cau mày suốt đường mới không nhịn được mà hỏi: "Sao lại làm vẻ mặt như vậy?"
Thích Dung lắc đầu nói: "Diêm La sống có thành thân chưa?"
Phương Hủ Chi tò mò không biết bên trong đầu nàng rốt cuộc chứa những gì, đang lúc thoát thân mà còn có tâm tư quan tâm những chuyện này. Ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng hắn vẫn thành thật trả lời: "Chưa từng nghe nói."
Cơn mưa đã tạnh, cánh rừng đang bốc cháy không còn cơn mưa cản lối càng lúc cháy càng lớn, trong rừng khói bốc lên nghi ngút, chim bay tứ tán, muôn thú kêu gào, chỉ có vài chú quạ đen bay đến chân trời.
Hai người bọn họ chạy cả nửa canh giờ, sắp đến chân núi, càng lúc càng gần thành Tương Châu, còn cách chưa đến năm dặm mà trời đã ửng sáng, qua thêm hai canh giờ nữa thì trời sẽ sáng hẳn. Đợi đến trời sáng, chỉ cần cổng thành mở ra vào được thành Tương Châu, trà trộn vào phố, Diêm La sống có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không cách nào tìm được bọn họ trong quãng thời gian ngắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play