Mặt trời đã dần ló dạng, Du Trọng Bạch nhẹ nhàng gõ cửa, sau vài tiếng gõ, cậu mở cửa bước vào trong. Thích Dung tháo chiếc Phượng Hoàng Vũ ở bên hông ra, vừa định đeo vào cho Tiêu Ý Ý thì cậu nói: "Thích cô nương, hãy để ta."
Cầm lấy chiếc Phượng Hoàng Vũ trong tay Thích Dung, cậu đưa mắt nhìn Tiêu Ý Ý đang lo lắng, mỉm cười trấn an, rồi đeo Phượng Hoàng Vũ lên bên hông của Tiêu Ý Ý: "Trên đường cẩn thận, đừng để lộ ra sơ hở. Nếu như gặp phải tình huống bất ngờ thì cứ hét lớn cầu cứu, không có gì quan trọng hơn tính mạng của muội cả."
Tiêu Ý Ý đỏ mặt, im lặng khẽ gật đầu.
Thích Dung bỗng cảm thấy mình có hơi cản trở, nàng định ra ngoài bình tĩnh lại.
Du Trọng Bạch vội gọi nàng: "Thích cô nương, xin dừng bước."
Thích Dung dừng lại, ngồi xuống rồi rót cho mình một chén trà uống, nghiêng đầu ngắm nhìn hai người bọn họ từ biệt nhau, vừa nhìn vừa kinh ngạc. Rõ ràng chỉ tách nhau ra một lúc mà thôi, thời gian vẫn chưa đến một ngày, sao lại làm như thể là sinh ly tử biệt không bằng. Hai người họ có biết rằng làm như thế rất không may mắn không nhỉ.
Đợi hai người họ huynh huynh muội muội nồng thắm xong xuôi thì trời cũng đã sáng hẳn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play