Đôi mắt mèo của Phạm Lâm Ca mở to, ngước lên thật cao, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Cậu cắn chặt răng, run rẩy móc điện thoại ra, bấm gọi một dãy số đã thuộc nằm lòng.  
“Alo? Sao thế?”  
Giọng nói quen thuộc vang lên, xen lẫn với tiếng gió ù ù bên tai. Hẳn là anh vẫn đang trên đường về, chưa tới nhà.  
Nghe được giọng nói đó, cùng với sự lo lắng ẩn chứa trong từng câu chữ, Phạm Lâm Ca không thể nhịn được nữa. Những giọt nước mắt to tròn thi nhau rơi xuống, thấm ướt cả tên của Hứa Sâm Luân trên bìa cuốn sổ ghi chép. Cậu cô độc ngồi thu mình trong góc tường, bóng dáng bị ánh trăng kéo dài trên nền đất lạnh lẽo.  
Bên nhà hàng xóm, ai đó nghe thấy tiếng khóc lặng lẽ nhưng dai dẳng, bực bội đóng sầm cửa sổ lại.  
Nỗi đau của con người vốn chẳng bao giờ có sự đồng điệu. Chẳng ai quan tâm lý do vì sao cậu một mình đau khổ giữa đêm khuya. Họ chỉ thấy cậu thật phiền phức.  
Hứa Sâm Luân nghe thấy tiếng khóc. Anh lập tức bóp chặt phanh, chiếc xe địa hình rít lên một tiếng chói tai rồi dừng gấp bên đường, suýt làm người đi sau hoảng sợ đến mức văng tục chửi mắng.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play